Tiếng nổ vang rung trời, theo đó linh lực cuồn cuộn cũng ào ra. Võ đài dưới chân của hai người đã không chịu nổi lượng sức mạnh đáng sợ này mà nứt toạc ra tạo thành từng vết rạn nứt như mạng nhện, rồi lan ra khắp xung quanh.
Trong khi đó ánh sáng trắng như ngọc và ánh sáng vàng kia vẫn đói chọi gay gắt, thoáng chốc mọi người chỉ nghe được tiếng vọng nặng nề phắt ra. Không ngờ, ánh sáng màu trắng kia có thể trùm lên ánh sáng vàng, đẩy lùi cả cơ thể Trần Mộc ra sau.
Trần Mộc gầm lên một tiếng rồi, phun một ngụm máu tươi khỏi miệng.
“Trần Mộc!”, Hạ Chỉ Lan với Trình Vũ Hiên nhìn thấy hình ảnh này mà đáy lòng lộp bộp, lo lắng mà hét lên.
Bên chỗ Thiên Điện, các đệ tử nhìn thấy Long Đằng Hải lại chiếm được ưu thế lần nữa thì lập tức cong khóe môi, nở nụ cười đầy châm chọc.
“Hắn thật sự cho rằng chỉ với vài chiêu kiếm thuật đó, là có đủ trình độ đánh trên cơ với Long sư huynh à?”
“Dù sao, Long sư huynh cũng là đệ tử đứng đầu Thiên Điện của chúng ta, sao có thể so sánh với một vài thứ nhãi nhép như Linh Điện được!”
“Lần này đến lượt Long sư huynh lội ngược dòng rồi!”
Tiếng ồ vang lên như sấm dậy.
Những người đứng xem ở đây đều tỏ vẻ căng thẳng, đúng là át chủ bài Long Đằng Hải giữ rất nhiều, chỉ với Dao Quang Thấu Cốt đại pháp, cũng đã sánh ngang hành với Thiên Giai võ học rồi!
Bên võ đài, Trần Mộc vươn tay từ từ lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú vào Long Đằng Hải. Trong đôi mắt đó vẫn trong vắt như nước, không chút hứng thú hay gợn sóng nào.
“Hừ, đồ thích ra vẻ!”
Long Đằng Hải khinh thường hừ lạnh, rồi lập tức vươn ra bàn tay khô gầy chỉ còn lại xương. Ánh sáng trắng như ngọc lại lần nữa bùng phát và càng thêm xinh đẹp, ảo diệu hơn cả lần trước.
Linh khí trong thiên địa bắt đầu dao động dữ dội, giống như bị hắn ta hút lấy, gió cũng mạnh dần lên như đang gào thét. Trong lúc này, không khí trở nên căng thẳng đến cực hạn.
Tất cả mọi người nhìn thấy thế cũng biết Long Đằng Hải muốn kết thúc trận chiến rồi!
Rầm.
Lúc này võ đài bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ chói tai.
Lúc này một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cũng quăng ra sau như con diều đứt dây rồi ngã rạp ở ngoài võ đài.
“Ta… Ta nhận thua!”. Người áo bào màu xanh ôm ngực mình, gương mặt tái nhệch nhăn nhúm, đau đớn mà vội vàng nói.
Mà bấy giờ bên kia võ đài, Liễu Mộ Thiên hờ hững, lạnh nhạt đứng thẳng tắp ở đó. Bộ quần áo màu trắng hắn ta mặc trên người lại vô cùng sạch sẽ, không chút dấu vết bụi bặm nào giống như trận chiến vừa rồi không khiến hắn ta cảm thấy chút áp lực nào.
“Đó là thực lực của Liễu Mộ Thiên sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồn về phía hắn ta, âm thầm xuất hiện chút e dè.
“Tên nhóc này…”, Trình Vũ Hiên cắn răng, trên gương mặt cũng xuất hiện một sự ngạc nhiên.
Tuy nàng ta có thể dự đoán được Liễu Mộ Thiên sẽ thắng trong trận so tài này, nhưng lại không ngờ trận chiến của hắn ta lại kết thúc nhanh như vậy. Thậm chí, nó kết thúc nhanh hơn cả trận so tài của Trần Mộc!
Nên biết, Địa Điện Giang Hạo cũng là cường giả cấp Thần Tàng tầng thứ ba đấy!
“Liễu sư huynh thắng nhanh quá, xem ra ta cũng nên kết thúc trận chiến này sớm rồi!”
Long Đằng Hải nhận thấy tình hình chiến đấu ở võ đài bên cạnh, hắn ta liếm môi nở nụ cười trêu chọc.
Bất ngờ, linh lực sau lưng hắn ta run lên, dồn hết toàn lực ngưng tụ vào bàn tay phải xương xẩu của hắn ta. Sau đó, hắn ta mở lòng bàn tay ra ngay lập tức có một bóng rồng chói mắt bay ra rồi lao vút lên trời.
Bóng rồng này giống như được chế tạo từ ngọc nguyên chất, xung quanh nó bao bọc bởi ánh sáng trắng, trong lúc đang bay lượn ra uy lại có thể thấy sức sát phạt ngập trời ùa ra.
“Dao Quang Thấu Cốt đại pháp, Bạch Ngọc Long!”
Long Đằng Hải hét lên rồi chưởng mạnh ra ngoài, không khí bị chưởng ảnh hưởng nên cũng dao động. Bóng rồng lập tức bắn vào không trung như một chùm sáng.
“Grào!”
Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp đất trời, linh quang rót vào bóng rồng kia liên tục khiến nó to lên nhanh chóng. Có thể nói hiện tại, nó to đến mười trượng và đã che trời, đầy hung dữ!
Bất chợt, Long Đằng Hải đè đầu ngón tay xuống, Bạch Ngọc Long lập tức nhận lệnh gào lên, lao vào Trần Mộc kéo theo sự chấn động và xé rách không khí như muốn hủy thiên diệt địa.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người xung quanh đểu sợ hãi bởi, họ có thể cảm nhận được sức tàn phá của Bạch Ngọc Long kia. Sức mạnh này, dù là cường giả Thần Tàng tầng thứ ba thì e không thể nào chống nổi.
“Trần Mộc!”, Trình Vũ Hiên căng thẳng nhìn chăm chú vào thiếu niên mặc áo trắng ở trên võ đài.
Ngay lúc này, mọi người vẫn thấy Trần Mộc đứng yên tại chỗ trong khi bóng của con rồng khổng lồ kia vẫn nhanh chóng to dần trong tầm nhìn của hắn. Khi con rồng kia đến càng ngày càng gần, không ngờ khóe môi của hắn lại nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn nâng Thiên Tùng Vân kiếm lên, không gian phía sau bị chân hỏa lưu hồn phóng ra, thiêu đốt mà vỡ nát. Ngọn lửa vô tận liên tục bốc lên, đốt cháy toàn bộ võ đài.
Ầm.
Ánh lửa bùng lên ngút trời, mọi người có thể thấy rất nhiều yêu ma quỷ quái mờ ảo đang ào ạt trồi lên. Ngay sau đó, một ảo ảnh pháp thân mờ nhạt lao ra từ vô số ảo ảnh linh hồn và xuất hiện trong thiên địa với sức mạnh đe dọa vô cùng đáng sợ.
Vô Tướng Pháp Thân này chỉ là một ảo ảnh, nhưng khí thế của nó lại khủng khiếp hơn Bạch Ngọc Long rất nhiều.