Hàn Giang Tuyết liếc nhìn bảy, tám đệ tử còn sót lại của Linh Điện một cái, rồi mới sát gần lại chỗ Trần Mộc, thì thầm nói: "Sư đệ, ngươi lấy đâu ra nhiều công thức linh đan thế?"
"Người không cần phải bận tâm, tối nay giúp ta thu thập tất cả các dược liệu cần cho công thức linh đan này là được!", Trần Mộc bĩu môi đáp.
"Ngươi dám lên mặt với ta như vậy ư?", Hàn Giang Tuyết liếc mắt lườm hắn một cái.
Nhưng nàng ta vẫn cẩn thận cất công thức linh đan đó đi, dù gì thì loại linh đan này còn quý hơn cả linh đan Hồng Kim Long Tuý!
"Cuộc thi ngày mai ngươi có tự tin không? Nếu như không đánh nổi nữa thì cứ bỏ cuộc đi, có thể lọt top bốn này đã là đủ lắm rồi, hơn nữa chỉ cần lọt vào top bốn thì nguồn tài nguyên tu luyện chúng ta thu thập được cũng không hề ít!", Hàn Giang Tuyết nghiêm túc nói.
Liễu Mộ Thiên, Long Đằng Hải còn mạnh hơn Chu Khoan rất nhiều, chứ không phải chỉ hơn một chút ít thôi đâu.
Ngoài Liễu Mộ Thiên và Chu Khoan ra thì nhân tài đỉnh cao của Địa Điện cũng không phải loại tầm thường, ba người bọn họ đều là kẻ mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng đó.
E là chúng ta khó có cơ hội giành vị trí quán quân!
"Nếu tối nay người có thể thu thập đủ các dược liệu ta cần thì ngày mai ta sẽ dễ dàng hơn nhiều!", Trần Mộc khẽ cười nói.
Mặc dù nói Trần Mộc trước giờ đều rất ghét dùng mấy loại linh đan này để tăng thực lực, nhưng với tình hình trước mắt này, hắn bắt buộc phải dốc hết sức để đột phá lên cấp tầng thứ nhất, thứ hai mới được.
Về phần vốn căn bản võ đạo, cũng đành sau khi kết thúc cuộc thi đình lại đến Tháp Đồng Nhân để tu luyện bổ túc thêm!
"Tên nhóc nhà ngươi lại bắt đầu sai khiến ta đấy!", Hàn Giang Tuyết gượng cười rồi ngay lập tức nắm chặt công thức linh đan trong tay, nói: "Dược liệu thì không có gì lo ngại, ngươi cứ chờ đó, lâu nhất thì cũng chỉ cần hai tiếng ta sẽ thu thập đủ cho ngươi!"
Nói rồi nàng ta không tiếp tục uống rượu nữa mà cầm tờ công thức linh đan đi ra khỏi Linh Điện.
Nhìn bóng dáng rời đi của nàng ta, Trần Mộc khẽ mìm cười quay lưng, ánh mắt chợt hiện vẻ lạnh lùng.
Hắn không thèm tranh vị trí quán quân, nhưng hắn rất muốn giết chết Liễu Mộ Thiên.
Chỉ vẻn vẹn hai canh giờ, Hàn Giang Tuyết đã thu thập đủ tất cả dược liệu của đan phương.
Tầng hai Linh Điện, đây là tầng mà chỉ Hàn Giang Tuyết có thân phận Điện chủ mới lên được. Trong một căn phòng trống trải trên tầng hai, Trần Mộc sắp xếp chỉnh tề tất cả dược liệu, sau khi cẩn thận kiểm kê lại, phát hiện không có bất kì sai sót nào thì mới lộ ra vẻ hài lòng.
Đan dược hắn muốn luyện chế có tên là Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan!
Loại đan được này khác hoàn toàn với Hồng Kim Long Tủy Đan, dược lực của Hồng Kim Long Tủy Đan vô cùng bá đạo, có thể cưỡng ép thực lực của một người tăng lên, nhưng đồng thời cũng khó tránh được gây ra chút tổn thương đối với kinh mạch.
Đương nhiên, loại tổn thưởng này không quá nghiêm trọng với võ giả, nhưng trong mắt Trần Mộc thì nó vẫn có khuyết điểm.
Người luôn thích theo đuổi sự hoàn mỹ như hắn, đương nhiên không thích dùng loại đan được đó.
Nhưng Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan này thì hoàn toàn khác, dược lực của nó vô cùng ôn hòa thuần khiết, sau khi nuốt vào, tổn thương của dược lực với kinh mạch vô cùng nhỏ, gần như không đáng kể.
Chẳng qua dược liệu của loại Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan này trân quý hơn một chút, quá trình luyện chế cũng phức tạp hơn nhiều, muốn luyện chế ra số lượng lớn đan dược thì vô cùng hao tâm tổn sức, nhưng bây giờ Trần Mộc cũng không luyện chế quá nhiều, chỉ cần luyện chế một viên cho mình dùng là được.
"Cô ra ngoài coi chừng đi, có việc ta sẽ gọi cô!” Trần Mộc thản nhiên nói với Hàn Giang Tuyết.
Hàn Giang Tuyết nghiên răng, trừng mắt nhìn Trần Mộc: “Thái độ làm việc của ngươi vẫn luôn ngang ngược như vậy sao?”
Giọng điệu đó, giống như coi nàng là nha hoàn mà sai bảo vậy.
"Đúng vậy, vẫn luôn như thế!” Trần Mộc cười nhạt một tiếng.
"Tiểu tử thối!" Hàn Giang Tuyết bực bội mắng một tiếng: “Ngươi luyện chế đi, ta ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi ta!”
Rất nhiều Luyện Dược Sư kiêng kị lúc mình luyện đan lại có người bên cạnh nhìn lén, kiểu như học trộm vậy.
Nhưng Hàn Giang Tuyết dốt đặc cán mai với luyện đan, đương nhiên không có ý ở lại đây.
Hàn Giang Tuyết ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại, nàng ngồi ở đầu bậc cầu thang tầng hai, thủ vệ cho Trần Mộc.
Trần Mộc nhìn thoáng qua dược liệu bày dưới đất, hít sâu một hơi, cũng không lãng phí thời gian nữa, vận chuyển công pháp trong cơ thể, một ngọn lửa đỏ ngầu cháy hừng hực bắn ra từ lòng bàn tay trái.
Đây là Dương Hỏa!