". . . "
Trần Mộc đánh bại được Dương Triển thì mọi người còn dễ hiểu, vì đúng là do hắn thật sự có thực lực mạnh. Nhưng giờ thì hắn còn đánh bại được cả kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng rồi!
Giới hạn cực điểm thực sự của hắn rốt cuộc ở mức nào vậy?
“Nhát kiếm đó rốt cuộc là sao đây?"
Đông Phương Dịch vẫn sững người nhìn mọi thứ ở trên đấu trường, rồi lại bất chợt quay sang nhìn bóng Trần Mộc đang rời xa dần.
Đòn kiếm vừa rồi khiến ông ta hoàn toàn không hiểu.
Không hề có Kiếm Ý ẩn giấu, mà chỉ đơn thuần là tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng tốc độ nhanh đó lại có thể khiến người ta có ảo giác thời gian chậm lại!
"Tên khốn, ta nhất định sẽ giết chết nhà ngươi!", điện chủ Thiên Điện siết chặt nắm đấm tay, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Võ Hùng là đại tướng của Thiên Điện bọn họ, vậy mà lại thiệt mạng một cách đáng tiếc như vậy.
Cho dù là người tài của Thiên Điện rất nhiều nhưng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ!
Trần Mộc bước ra khỏi đấu trường, chẳng mấy chốc đã quay về đến địa bàn của Linh Điện, Hạ Chỉ Lan vội lao tới giơ ngón cái khen ngợi Trần Mộc, cười nói: "Khá lắm!"
Mặc dù biết thực lực của Trần Mộc vô cùng mạnh, nhưng không ngờ là hắn có thể giết chết được Võ Hùng, kết cục này khiến ngay cả Hạ Chỉ Lan cũng hết sức sửng sốt.
Trần Mộc cười đáp: "Ăn may mà thôi!"
Lúc này Trình Vũ Hiên cũng đi từ bên cạnh ra, vỗ vai Trần Mộc, bức xúc nói: "Ngươi như thế là không được đâu nhé, đã đột phá đến tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên rồi mà còn vẫn giấu bọn ta!"
"Ta vừa mới đột phá tới cấp độ này mấy ngày trước thôi, chưa kịp kể cho mọi người!", Trần Mộc cười nói.
Nói rồi, hắn ngượng ngùng nhìn Trình Vũ Hiên một lượt, đặc biệt chú ý tới đôi chân dài cân đối, mịn màng săn chắc không chút mỡ thừa rồi cố tình nháy mắt vài cái, cười nói: "Sư tỷ, có phải người quên mất gì đó rồi không?"
"Cái gì?", Trình Vũ Hiên chớp chớp đôi mắt long lanh, gương mặt vô tội nhìn sang Trần Mộc.
“Hình như trước đây chúng ta có cá cược là nếu như tôi giết được Võ Hùng thì sư tỷ sẽ cho tôi gì ấy nhỉ...."
Ánh mắt Trần Mộc pha chút khôi hài.
"Đồng ý gì với nhà ngươi cơ, ta quên mất rồi!"
Trình Vũ Hiên dang hai tay ra bất lực, vẻ mặt vẫn ngây ngô vô tội.
Trần Mộc cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía nàng ta một cái rồi dửng dưng quay đầu đi: "Quả nhiên là con gái càng xinh thì càng hay lừa người!"
"Ha ha ha!", Trình Vũ Hiên bật cười, lấy ngón tay thon thả mềm mại hất cằm của Trần Mộc lên, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng ta có chút mê hoặc, nói với giọng điệu mềm mại uyển chuyển: "Sư đệ này, sao ta lại không biết ngươi đáng yêu như vậy chứ!"
Trần Mộc khẽ giơ tay lên, nắm chặt lấy đôi tay ngọc ngà của nàng ta, cười nói: "Sư tỷ, ta cũng không biết là sư tỷ lại hay lừa gạt người khác như vậy!"
"Sư đệ, vội gì chứ, còn phải đợi xem các trận đấu sau ngươi thể hiện ra sao nữa chứ, nếu thể hiện tốt mà Linh Điện của chúng ta vẫn chưa bị giải tán thì sư tỷ ta đây chẳng tiếc hy sinh chút nhan sắc này bù đắp cho ngươi!", Trình Vũ Hiên khẽ cười nói.
Sau đó, nàng ta định rút tay về.
Nhưng này ta lại phát hiện ra bàn tay ngọc ngà của mình lại bị Trần Mộc kẹp chặt lại rồi, cho dù cố dùng sức cũng không sao rút ra được.
"Ngươi..."
Đôi má Trình Vũ Hiên đỏ ửng lên.
Trần Mộc khẽ nhếch mép, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, cười nói: "Sư tỷ, người muốn hi sinh nhan sắc của mình thì trước hết cũng phải xem xem ta có muốn nhận không đã chứ? Nếu ta không cần thì cho dù người có ép buộc ta cũng không có ích gì đâu, nếu ta cần thì cho dù người có từ chối thì cũng sẽ không thoát được đâu!"
"Hừm? Ngươi có bản lĩnh đó không?"
Trình Vũ Hiên khẽ nhướn mày, đôi mắt mỉm cười quyến rũ, lộ rõ vẻ khiêu khích.
Ngay lập tức linh lực trong cơ thể nàng ta bắt đầu trỗi dậy, mạnh tới mức vừa dùng lực đã có thể rút tay ra.