Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 307: "Tên nhóc này cố tình à!"



Nhưng mà, lúc đao thế kia sắp đến cổ họng của Trần Mộc, hắn đột nhiên chuyển động.





Chỉ thấy linh lực óng ánh màu vàng kim bay lên, ngưng tụ thành những miếng vảy rồng bao trùm cánh tay hắn, sau đó đấm một quyền ra.



Rầm.



Đao mang và quyền chạm nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa lập tức vang vọng.



Ánh sáng chói mắt giống như pháo hoa nổ tung trên lôi đài, dư chấn cuồn cuộn lập tức khiến mặt ngoài lôi đài nứt vỡ như mạng nhện.



Mà ngay tại chỗ va chạm, đại đao trong tay Dương Triển điên cuồng chấn động, giống như không chịu nổi luồng linh lực cuồng bạo vô song kia xung kích.



"Đáng chết, đây là lực lượng gì?" Dương Triển thầm kinh hãi.



Mà trên quảng trường, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, cho dù là bốn đại Điện chủ cũng không nhịn được đứng dậy, nhìn chằm chằm vào lôi đài số bảy.



Ầm ầm.



Hắc mang và kim quang điên cuồng xung kích đập vào nhau, lực lượng cực hạn kia khiến đại địa dưới chân hai người rung lắc sụp xuống.



Sắc mặt Dương Triển cũng dần dần trở nên vặn vẹo, tiếng gào thét truyền ra xa: “Chịu đựng cho ta!”



Răng rắc.



Rốt cục, dưới lực xung kích của linh lực kim quang, không lâu sau, đại đao bỗng nhiên nổ tung, vô số lưỡi đao bắn ra.



Mà Dương Triển cũng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, chật vật đụng vào bờ lôi đài.



"Gãy đao? Sao có thể như vậy được?”



Tất cả mọi người đều giật mình.



Là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được đại đao này rất phi phàm, nhưng hiện tại lại bị Trần Mộc dùng một quyền đập gãy, đây là sức mạnh khủng bố cỡ nào chứ?



Bên bờ lôi đài, Dương Triển sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hắn ngẩng đầu, mắt trợn to nhìn chằm chằm đuôi đao trong tay, thanh đại đao dài khoảng bảy thước, vậy mà giờ đã gãy chỉ còn lại chuôi đao.



"Tên này là quái vật sao?"



Trong lòng Dương Triển xuất hiện sóng to gió lớn!



Phía trước, Trần Mộc híp mắt, khóe miệng chậm rãi nhấc lên lộ ra nụ cười, nhưng mọi người nhìn vào nụ cười này lại cảm thấy có chút sợ hãi.



"Ta nhận..."



Dương Triển không chút do dự mở miệng.



Chênh lệch quá lớn, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ, hai người bọn họ căn bản không cùng cấp bậc.



Nhưng mà, Dương Triển còn chưa nói xong, Trần Mộc đã biến mất khỏi phạm vi cách đó mười trượng.



Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Dương Triển, giơ một tay ra, bóp chặt cổ họng đối phương, không cho đối phương cơ hội nói đầu hàng.



"Súc địa thành thốn?" Tông chủ híp mắt.



Cho dù là Đông Phương Dịch thì giờ phút này cũng có chút kinh ngạc, hai người bọn họ đều là người có ánh mắt tinh tường, đương nhiên nhìn ra được, thủ đoạn thần bí mà Trần Mộc vừa dùng là lực lượng của đại địa Thần Ấn.



Mà giờ khắc này, Dương Triển bị Trần Mộc bóp cổ đã vô cùng sợ hãi, hắn đã đoán được Trần Mộc muốn làm gì.



Quả nhiên, Trần Mộc đánh mấy quyền ra, đánh gãy tứ chi của Dương Triển, máu tươi vẩy ra ngoài, bắn tung tóe trên lôi đài.



Mà Dương Triển thì không phát ra được bất kì tiếng kêu thảm thiết thê lương nào, lúc này đã đau đến mức ngất đi.



"Dừng tay!" Thiên Điện chủ đột nhiên hét to.



Nhưng mà, Trần Mộc lại giống như không nghe thấy, đầu ngón tay xẹt qua, cái đầu lập tức bay ra ngoài như tú cầu, mà hướng nó bay đi vừa hay lại rơi về phía đám đệ tử Thiên Điện.



Làm xong tất cả, Trần Mộc lau đầu ngón tay dính máu, mặt không biểu cảm quay đầu lại, ánh mắt nhìn thoáng qua Thiên Điện chủ, cười cười, sau đó quay người đi ra khỏi lôi đài.



Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, vẫn không vượt quá một phút đồng hồ.



Còn cái chết của Dương Triển thì giống hệt Trương Mặc Văn trước đó, đều là đánh gãy tứ chi, sau đó lấy mạng.



Thậm chí, Trần Mộc ra tay còn tàn nhẫn quả quyết hơn nhiều, không hề dây dưa dài dòng.



Giờ phút này.



Toàn trường sôi trào!

"Tên nhóc này cố tình à!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv