Trong thời gian tiếp theo đây, Trần Mộc chưa vội vàng bắt tay vào tu luyện luôn mà trước hết, hắn muốn tìm hiểu rõ về địa thế và tình hình chung của Linh Tiêu Tông.
Trong Linh Tiêu Tông, các đệ tử có quyền hạn tự do vô cùng cao, không bị chịu bất kỳ ràng buộc nào của các trưởng bối.
Nói chung, trừ phi các đệ tử phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng, trái với quy định của môn phái, còn nếu không các trưởng bối cũng sẽ không giới hạn hoạt động của họ, ngay cả việc ra khỏi phạm vi môn phái để tu luyện thì điều đó cũng là được phép.
Điện chủ chỉ đóng vai trò là sư phụ chỉ dạy, dẫn dắt các đệ tử tu luyện, nếu trong quá trình tu luyện có bất kỳ khó khăn, thắc mắc nào, các đệ tử đều có thể đến tìm điện chủ tìm kiếm sự giúp đỡ.
Còn về con đường trở nên mạnh mẽ, sư phụ chỉ là người dẫn đường mở lối, còn tu luyện chủ yếu quyết định bởi cá nhân. Vậy nên, trong Linh Tiêu Tông có rất nhiều vùng đất lành thích hợp cho các đệ tử tới tu luyện để trở nên mạnh hơn. Toàn bộ những vùng đất này đều là miễn phí, không những thế, nếu các đệ tử kiên trì tu luyện lâu dài thì còn có thể nhận được những phần thưởng là tài nguyên tu luyện tương xứng.
Có tất cả tám vùng đất lành như vậy để tu luyện!
Sau vài ngày tìm hiểu, Trần Mộc cũng đã chọn được một vùng đất lành, đó là Tháp Đồng Nhân!
. . .
Hôm đó, Trần Mộc đi đến giữa núi cao, phóng mắt nhìn ra thì thấy người đến Tháp Đồng Nhân tu luyện không hề ít, trông thì lẻ tẻ vậy nhưng đếm qua cũng đã vài trăm người.
Ở chính giữa ngọn núi là một toà tháp sừng sững, cao ngút trời mây.
Toà tháp này cao khoảng vạn trượng, nguy nga lộng lẫy. Đây cũng chính là kiến trúc cao nhất trong Linh Tiêu Tông.
Tháp có tất cả chín mươi chín tầng, nếu ngước nhìn lên trên thì chỉ thấy thấp thoáng qua tầng mây một góc đen của tháp, không cách nào thấy được đỉnh tháp.
Trần Mộc vừa đến đã thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là huy hiệu chữ "Linh" ở trước ngực hắn.
Trần Mộc vốn không muốn đeo huy hiệu này, nhưng lại bị Trình Vũ Hiên trói chặt hai tay, bắt phải đeo lên.
Nàng ta còn nói nếu không đeo thì không cho vào.....
Trần Mộc hết lý nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Bây giờ, Linh Điện trong Linh Tiêu Môn cũng được coi như rất "có tiếng", đương nhiên, trong sự "có tiếng" này phần nhiều là mang tiếng.
Bởi vì trong cuộc họp vài hôm trước, điện chủ Thiên Điện đã đề nghị sáp nhập Linh Điện vào Thiên Điện mà chủ môn phái cũng không hề phản bác lại ông ta, vì suy cho cùng Linh Điện thật sự đuối quá rồi. So với ba đại điện khác, dường như Linh Điện sắp bị coi như không tồn tại rồi, vậy nên nếu không bị xoá bỏ đi thì chủ môn phái cũng định chủ động xoá bỏ nó.
"Nếu cuối cùng, Linh Điện sáp nhập vào Thiên Điện thì chắc buồn cười lắm đây, nhớ lại năm đó, Linh Điện còn là một trong tứ đại điện, còn mấy năm nay lại đội sổ thế này!"
"Tiếc là nếu năm đó đại sư huynh của Linh Điện không dẫn hết đám thiên tài cốt cán đi thì Linh Điện hiện giờ có lẽ vẫn còn có thể trấn áp được Thiên Điện!"
"Chắc sau một tháng nữa thôi, Linh Điện sẽ bị xoá tên trong Linh Tiêu Tông!"
Những tiếng bàn tán xôn xao, ánh mắt nhạo báng của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Mộc.
Nhưng Trần Mộc không thèm để ý tới những ánh mắt của đám tiểu nhân xấu xa đó.
Trần Mộc đi tới trước Tháp Đồng Nhân, chỉ thấy ở cửa tháp có một bảng đá vô cùng lớn, trên đá có tạc rồng bay phượng múa và có những dòng tên vàng lấp lánh hiện ra.
Đây là bảng đá xếp hạng của Tháp Đồng Nhân!
Trên đó có tên của những người đã từng vào tháp, được sắp xếp theo thứ tự từ cao tới thấp, tên được xuất hiện ở tầng nào thì sẽ cho biết giới hạn sức mạnh cao nhất của đệ tử đó có thể đi tới tầng nào.
Từ bảng xếp hạng này có thể thấy, trong số các đệ tử có thể leo đến tầng thứ tám mươi trở lên đã có năm mươi đệ tử đến từ Thiên Điện, còn Linh Điện mới chỉ có hai người, và một trong hai người đó chính là Trình Vũ Hiên mà Trần Mộc quen biết.
Từ bảng xếp hạng này, Trần Mộc đã thấy rõ được sự chênh lệch giữa bốn đại điện.
Người mạnh nhất của Thiên Điện đã đi được tới tầng chín mươi lăm.
Còn người mạnh nhất của Linh Điện cũng mới chỉ đi đến tầng thứ tám mươi ba mà thôi.