Thúc địa thành linh!
Cạch.
Một luồng cuồng phong gào thét cuốn qua, một khắc sau, trên cổ của gã thanh niên tóc nâu xuất hiện một vết máu đỏ sẫm.
Một đòn, mất mạng!
Gã thanh niên tóc nâu trợn to hai mắt, hắn trợn mắt trước sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên mặc áo trắng vừa rồi, bên trong tròng mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Hắn là cường giả tầng năm của cảnh giới Thông Thiên kia mà, thậm chí ngay cả một chiêu kiếm hắn cũng không đỡ được.
Phía sau, mấy gã trẻ tuổi khác đều hoảng sợ, tên nầy chỉ đến tầng bảy của cảnh giới Hóa Tượng thôi mà, sao lực chiến của hắn lại có thể thế được!!
"Cùng lên thôi, giết hắn!" Đúng lúc này, một người trong số họ bỗng quát ầm lên.
Chỉ là, tiếng hét của hắn vừa thốt ra, Trần Mộc cũng đã hóa thành cơn gió thêm lần nữa, vút mạnh qua.
Một chiêu kiếm sáng lòa!
Từng luồng ánh kiếm giống như mấy ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm, lóe ngang lóe dọc rồi biến mất.
Với tốc độ như vậy, các đệ tử có mặt ở đây đều không phản ứng kịp.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, trên cổ của tất cả bọn họ đều có thêm một vết máu đỏ sẫm.
Mà cũng chẳng biết lúc nào, Trần Mộc đã đứng ở sau lưng bọn họ, trên thanh Thiên Tùng Vân Kiếm có một vệt máu đỏ thẫm chảy xuôi.
"Sao lại như vậy được?"
Đôi đồng tử của bọn họ trừng lớn.
Chênh lệch lớn đến mức đó, đối phương không thể chỉ ở tầng bảy của cảnh giới Hóa Tượng thôi đâu!
Hay là vượt qua tầng bảy rồi? ?
Lúc sự sống không ngừng tiêu tán, mấy người bọn họ lần lượt biến thành thi thể, nằm trên ngọn núi Linh Điện này.
Trần Mộc coi thường mấy gã này, ngoài miệng còn đang chửi: "Ông đây không muốn giết người, thế sao cứ ép ông phải đánh!"
Sau đó, Trần Mộc kéo mấy thi thể này đi tới phía sau núi Linh Điện, nơi này có một vùng biển mênh mông rộng lớn.
Mà dưới biển còn có cả cá sấu.
Cũng không biết có phải là do Hàn Giang Tuyết cố ý nuôi bọn chúng hay không.
Nói chung, Trần Mộc cứ làm theo lời dặn của nàng ấy, ném mấy thi thể xuống
Không bao lâu sau, cá sấu men theo mùi máu tanh rồi bơi tới, bọn chúng há to miệng, liên tiếp từng cái một, cuối cùng cũng nuốt hết mấy bộ thi thể này.
Sau khi bọn cá sấu ăn xong bộ thi thể cuối cùng, ánh mắt còn nhìn Trần Mộc chằm chằm giống như là nó ăn không no.
Trần Mộc xòe hai bàn tay ra.
Hết rồi!
Ăn không đủ no cũng phải chịu!
Ông đây đâu thể tự đút bản thân mình cho mày chứ!
Trần Mộc xoay người, định rời khỏi chỗ này, nhưng mà đúng lúc đó lại có mấy bóng người lao tới từ đằng xa.
Hắn híp mắt, mấy người này, sao hết người này tới người khác bám dai như đỉa vậy.
Vô số bóng người lao đến, cũng giống như mấy người thanh niên ban nãy, trên ngực đeo huy hiệu ghi chữ "Thiên", tất cả đều đến từ Thiên Điện.
"Trần Mộc, giao Ấn Thần ra đây!"
Sau khi dừng lại, mấy người kia hét lên.
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí, bọn họ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Trần Mộc.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh niên mặc áo tím dẫn đầu hình như đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn ta liếc nhìn xuống đất, không ngờ bên dưới lại là một vũng máu.
Cách đó không xa là một mảnh biển rộng, trên đó còn vương vãi ít quần áo trôi trên nước, cùng mấy con cá sấu đang gặm nhấm. Mùi máu tanh tràn ra, khiến người ta sợ hãi.
"Sư đệ của ta đều bị ngươi giết hết rồi ư?" Người trẻ tuổi áo tím trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trần Mộc nhìn họ, mặt không cảm xúc, chỉ vào mấy con cá sấu ở đằng xa: "Ta không giết, tự bọn hắn nhảy xuống làm mồi cho cá sấu đấy!"
"Ngươi nghĩ đám chúng ta thiểu năng trí tuệ ư? Lại còn tự nhảy xuống?"
Người trẻ tuổi áo tím tức điên, gân xanh trên trán hằn rõ.
"Con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta giết, rõ ràng đám bọn chúng cứ nằng nặc đòi nhảy xuống. Ta cản rồi đấy, nhưng không cản nổi!" Trần Mộc cười nhạt.
Dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy hắn giết người, ai dám trách hắn chứ.