Trần Mộc ngẩng đầu lên nhìn, ở bờ bên kia ao có một tòa đại điện nguy nga đang đứng sừng sững. Có lẽ đó chính là điểm đến cuối cùng cho chuyến này của bọn họ.
"Đi thôi, xem thử xem Lôi Trì này lợi hại đến mức nào!" Hạ Phi Vũ nhìn về phía Trần Mộc, cười nói.
"Hay là hai người đi trước đi?" Trần Mộc trêu trọc.
"Có cần ta cõng ngươi qua đó luôn không?" Hạ Phi Vũ trợn trắng mắt.
"Ha ha, nếu ngươi chịu thì ta không ngại đâu!" Trần Mộc cười nói.
Ba người trêu đùa nhau một hồi, sau đó ánh mắt dần sắc bén lên, không nói nhảm nữa mà bước tiếp, sao đó lao thẳng vào trong Lôi Trì.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên bên tai bà người Trần Mộc, một tia sét bổ thẳng xuống dưới, ánh bạc rực rỡ hắt lên người bọn họ vô cùng chói mắt.
Lúc này, đám Trần Mộc mới nhân ra, mình đã coi thường Lôi Trì.
Vừa bước chân vào trong, trong đám mây đen che phủ trên đầu đã có một con Lôi Long to chừng mấy trượng lao xuống dưới với khí thế hung hãn.
Rầm.
Lôi Long húc mạnh vào ba người họ, sức mạnh sấm sét dồn vào như nước lũ, đánh sâu vào trong người. Nguồn sức mạnh khủng bố kia đẩy bọn họ lùi về phía sau vài bước.
Lôi Tương gợn sóng, điên cuồng ăn mòn linh lực quanh thân bọn họ, cỗ năng lượng kia dần dần thẩm thấu được vào trong.
"Mạnh thật!" Trần Mộc kinh ngạc thành tiếng.
Hắn nhìn sấm sét tràn ngập xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ tập trung. Loại sấm sét này đã đốt cháy lớp long lân trên người hắn, thậm chí còn có những vết rạn nhỏ li ti.
Không hổ là cửa ải cuối cùng, lần khảo nghiệm này chỉ sợ còn mạnh hơn hai cửa trước gấp mấy lần.
Trần Mộc liếc nhìn xung quanh, tòa Lôi Trì này có số lương thi thể trôi nổi xung quanh nhiều nhất, chất lên chắc cũng đủ xây một tòa núi nhỏ.
Một cửa này không hề ẩn giấu bất cứ mai phục nào, tất cả mọi nguy hiểm đều bày hết ra ngoài.
Hiển nhiên, đã đi đến nơi này, bọn họ không thèm dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh, chỉ cần mạnh tay là đủ để đánh bại rồi.
Đám Trần Mộc siết chặt tay, vận thêm nhiều linh lực hơn, sau đó lao ra ngoài.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, vô số Lôi Long lao thẳng xuống, trên đám mây đen dày đặc là đầy trời giông tố.
Thiên Uy Như Ngục!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mảnh của khảo nghiệm cửa thứ ba.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thông Thiên cũng khó có thể đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ này của Lôi Long.
Dưới tác động nặng nề của Lôi Long, cơ thể ba người Trần Mộc như gặp đòn hiểm, lùi về sau liên tục, nhưng ngay sau đó, cả ba đều nghiến răng lao lên trước.
Gặp phải Lôi Long cấp độ này, dù ba người Trần Mộc có thực lực mạnh mẽ đi chăng nữa, trên cơ thể cuối cùng cũng xuất hiện vết thương.
Miệng vết thương ngâm trong Lôi Trì như ngâm trong chảo dầu, càng nhức nhối khó chịu.
Hiển nhiên, cửa này có cả phần khảo nghiệm nghị lực!
Cho dù là vậy, biết phía trước là gian nan hiểm trở, ba người Trần Mộc vẫn không lùi bước, cơ thể vững chãi như bức tường thành, tiến lên từng bước.
Dưới chân núi, trên đỉnh núi, gần như tất cả mọi ánh mắt đều dõi theo bọn họ. Sau khi chứng kiến nghị lực và thực lực mạnh mẽ của ba người, sự khinh thường trong mắt dẫn biến thành tôn trọng.
Khoảng chừng hai canh giờ sau.
Cuối cùng ba người Trần Mộc cũng vượt qua được Lôi Trì, đi đến nơi cuối cùng.
Khi đến nơi, ba người không khỏi thở hổn hển. Cho dù thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng đến bây giờ cũng đã tiêu hao rất nhiều.
"Ta biết mình không nhìn nhầm người mà, tên nhóc này cuối cùng cũng lên!"
Trên đỉnh núi, Phong Vu Mộc mỉm cười, nét tán thưởng lộ ra trong mắt.