Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 261: Quá nóng!



"Lên đi!" Hạ Phi Vũ hít sâu một hơi, tia sắc lạnh ánh lên trong mắt hắn ta, trầm giọng nói.



Ba người không nói gì thêm, đều vận linh lực lao về phía trước, bước chân vào biển dung nham vô tận!



"Cửa thứ hai, bọn họ bước vào cửa thứ hai rồi!"



Dưới chân núi, vô số người ồ lên kinh ngạc khi nhìn thấy bóng ba người Trần Mộc lao vào trong biển dung nham.



Ba tầng mà khảo nghiệm mà Linh Tiêu Tông đặt ra, mỗi tầng lại khó hơn tầng trước. Người chết trên Thang Đao vẫn chưa phải nhiều nhất, số người hy sinh ở cửa thứ hai và cửa thứ ba còn nhiều hơn!



Ở cửa thứ hai, đến cả cường giả cấp bậc Thông Thiên nếu lỡ xảy chân cũng nằm lại nơi này.



Ngay lập tức, có rất nhiều người tập trung nhìn lên, ba bóng người không tính là cao lớn đang bị bao phủ trong một mảnh dung nham, đi sâu vào bên trong.



Nóng!



Quá nóng!



Đây là cảm giác rõ ràng nhất hiện lên trong đầu ba người Trần Mộc!



Hai chân họ dẫm sau trong nước dung nham, nửa người chìm trong đó. Càng đi sâu vào trong, độ nóng càng lên cao, càng lúc càng nóng bỏng.



Trần Mộc đưa tay vớt thử một ít dung nham lên, hắn chợt nhận ra những dung nham này không phải là dung nham bình thường, bên trong nó còn ẩn chưa hỏa độc. Loại hỏa độc này có sức xuyên thấu qua linh lực ở một mức nhất định.



Cũng may, thực lực của cả ba đều không yếu, sau khi dùng linh lực bao trùm lấy toàn thân thì vẫn ngăn cản được sức xuyên thấu của những hỏa độc này.



Đi sâu dần vào trong, ba người đành phải chuyển sang bơi, bơi dần sang bờ đối diện.



Sóng dung nham cuộn trào liên tục, bọt sóng bắn lên, sau đó tạo thành hố sâu trên biển dung nham.



Ba người vận linh lực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ bao lấy cơ thể, ngăn sóng dung nham đập vào người, tiếp tục tiến lên phía trước.



Lúc này, Trần Mộc cũng nhận ra được một vài chỗ không thích hợp. Hắn nhận thấy có một vài thi thể đã bị dung nham hòa tan hết máu thịt, chỉ còn bộ xương khô trôi nổi.



Nhưng có một vài thi thể lại thiếu tay thiếu chân, nhưng thể bị thứ gì đó rất kinh khủng tấn công, không còn là cái xác hoàn chỉnh.



Những chi tiết này khiến Trần Mộc đề cao cảnh giác.



"Cẩn thận một chút, hình như trong biển dung nham này vẫn còn giấu thứ gì đó rất nguy hiểm!" Trần Mộc lên tiếng nhắc nhở.



Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đều gật đầu, vẻ nặng nề ánh lên trong mắt.



Cứ như vậy, ba người họ lao thẳng một đường. Khoảng nửa giờ sau, cả ba người đã đi qua được hơn nửa biển dung nham. Trong suốt quãng đường, bọn họ đi qua vô cùng thuận lợi, không hề xuất hiện bất cứ việc gì ngoài ý muốn.



Nhưng khi bước đến nơi chính giữa, một bóng đen từ dưới đáy biển dung nham lao lên như tia chớp, phi thẳng về phía Hạ Chỉ Lan.



Hạ Chỉ Lan giật mình, nhưng nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại, hai chân đã bị thứ gì đó quấn chặt lấy, kéo nàng ta xuống dưới.



Xoẹt.



Cơ thể mềm mại của Hạ Chỉ Lan chìm dần vào trong dung nham, hơn nữa còn tiếp tục chìm xuống, như thể muốn kéo nàng ta xuống nơi sâu nhất bên trong lòng đất.



Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người khiếp sợ.



"Muội muội!" Hạ Phi Vũ kinh hãi, vội vận linh lực lao ra ngoài.



Thế nhưng lúc này Trần Mộc đã nhanh hơn hắn một bước. Lúc nào hắn cũng đề phòng tất cả mọi chi tiết bên trong biển dung nham này, ngay khi Hạ Chỉ Lan vừa bị kéo xuống, hắn đã nhanh nhẹn đưa tay ra túm lấy một tay của nàng ta.



Hạ Chỉ Lan cũng là người trải qua bao lần sinh tử, lập tức phản ứng lại ngay. Tay còn lại của nàng ta cầm Hỏa Liên Chiến Thương, đánh ra luồng linh lực cuồng bạo khổng lồ.



Bùm.

chapter content




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv