Hắn ta không thể hiểu nổi, Trần Thiên Hải đã phạm tội tày trời như vậy, tại sao vẫn để cho ông ta sống sót chứ?
"Đây là mệnh lệnh của hoàng đế, cứ làm như ta bảo là được!", Nghiêm Chung nói.
Sắc mặt của Nguyên Nhạc chợt trầm xuống, giơ chân đạp bay Trần Thiên Hải va mạnh vào bức tường phía sau lưng trong nhà lao.
"Coi như ngươi tạm thời giữ được mạng chó này của mình!", Nguyên Nhạc nhổ một bãi nước bọt lên người ông ta rồi mới rời khỏi nhà lao.
Còn Nghiêm Chung vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hải, hờ hững nói: "Ngươi có một thằng con trai giỏi giang, nhưng tiếc là nó đã đi nhầm đường rồi, dám đối kháng với hoàng đế thì chẳng phải tự lao đầu vào chỗ chết sao!"
Trần Thiên Hải đầu bù tóc rối, cười lớn nói: "Hoàng đế thì đã sao? Ngài ta tự cho mình là thần tiên rồi sao? Cho dù ngài ta có là thần tiên thật thì con trai ta cũng sẽ lật đổ, kéo ngài ta về lại phàm trần!"
Nghe vậy, vẻ mặt Nghiêm Chung lộ rõ vẻ tức tối, một tay bóp chặt cổ Trần Thiên Hải, lạnh lùng nói: "Trần Thiên Hải, ngươi đừng tưởng là ta không dám giết ngươi!"
"Nào, giết ta đi, có gan thì giết ta đi, nếu như ông không giết tôi thì ông chỉ là thứ tầm thường nhát gan mà thôi!"
Trần Thiên Hải gầm lên.
Cơ thể ông kéo động các dây xích sắt khắp xung quanh, cả nhà lao phát ra tiếng động lớn.
Nghiêm Chung bật cười đáng sợ, khẽ nheo mắt: "Muốn chết à? Nhưng không dễ dàng như thế đâu, chúng ta không định để nhà ngươi chết dễ dàng như thế!"
Nói rồi, Nghiêm Chung buông tay, quay người rời khỏi phòng giam.
Một vài lính cai ngục đang đứng trước cửa phòng giam.
"Tra tấn hắn nhiều vào, nhưng đừng làm hắn chết đấy!", Nghiêm Chung dặn dò.
"Rõ!", đám lính cai ngục thi nhau gật đầu nhận lệnh.
Trần Thiên Hải khinh bỉ nhìn ông ta rời đi, ánh mắt không chút sợ sệt, ngược lại, sau khi thấy Nghiêm Chung tới, ông ta lại càng thêm chắc chắn một chuyện, đó là: Trần Mộc đã thoát khỏi Ninh Quốc.
Nếu không thì ông ta đã chết từ lâu rồi!
Hoàng đế sợ là Trần Mộc sẽ quay lại đây sau một hai năm nữa, lúc đó ác mộng của Ninh Quốc sẽ mới bắt đầu.
Hoàng đế lo sợ nên mới phải bắt Trần Thiên Hải làm con tin, muốn lấy ông ta ra uy hiếp Trần Mộc.
Hoàng đế không dám để ông ta chết, vì ngài ta tự tin rằng Trần Mộc sẽ vẫn sống sót quay về đây!
"Rồi sẽ có một ngày Ninh Quốc phải đổi chủ nhân mới!"
Trần Thiên Hải hung hăng nói.
. . .
Trong Kiếm Vũ Các.
Tần Như Nguyệt sửa soạn xong tất cả hành lý, sau đó ngước mắt nhìn quanh căn phòng mà nàng ta ở bấy lâu nay, trong lòng không khỏi có chút luyến tiếc.
Ai có thể ngờ rằng trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa năm này lại xảy ra biết bao chuyện không ai ngờ tới như vậy chứ!
Nàng ta đến Nội Các, nói lời từ biệt cuối cùng với Tiêu Thời Vũ.
“Con cũng định rời đi sao?"
Tiêu Thời Vũ ngồi ở ghế chính trong nội các, nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp.
Suy cho cùng, trong tất cả các học trò, Tần Như Nguyệt là học trò theo ông ta lâu nhất.
Nhưng tiếc là, trên đời này cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn.
"Sư phụ, con muốn gia nhập Thất Huyền Tông!", Tần Như Nguyệt quỳ dưới đất, khẩn cầu nói.
Muốn vượt qua Trần Mộc thì nàng ta phải gặt hái thêm nhiều nguồn tài nguyên tu luyện nữa, và cũng có một điều rất rõ ràng là năng lực của Kiếm Vũ Các hiện giờ không thể cho nàng ta những gì nàng ta muốn nữa rồi.