Vẻn vẹn chỉ một đòn như thế, sóng linh lực hình thành cũng đủ để nổ tung mặt đất ở dưới chân Trần Phong, tạo thành một hố sâu trăm trượng.
Sức mạnh khủng bố đến mức này đủ để trấn áp bất kỳ thiên tài nào trên thế gian. Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Vạn Pháp, cho dù có là cảnh giới Thần Tàng thì cũng không ngăn nổi!
Trốn sao, muốn trốn cũng không thoát được đâu!
Lúc này đây, trên gương mặt của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đều có phần tuyệt vọng.
Chỉ có Trần Phong, cho dù thân thể bị ép đến uốn cong, hắn vẫn kiên cường đứng thẳng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ tươi như màu máu, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng người của ông già lọm khọm.
"Ông già muốn giết ta sao, ông không có tư cách đấy đâu!" Khuôn mặt của Trần Phong đầy dữ tợn, hắn hét to một tiếng.
Hai tay Trần Phong nhanh chóng tạo ấn pháp, đôi đồng tử vốn đỏ tươi dần chuyển thành một màu xanh lam đậm, giống như hai đốm lửa kì dị thiêu đốt ở bên trong.
Cạch.
Ngay giây phút đó, đất trời xung quanh như cứng lại, thời gian cũng chầm chậm trôi qua.
Sau lưng Trần Phong hiện ra một con dị thú với vô số mặt kính bằng thủy tinh, con quái thú này như nhập vào cơ thể của Trần Phong.
Đột nhiên, lúc Trần Phong ngẩng đầu lên, đôi đồng tử bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, chẳng khác nào phản phệ.
Rầm rầm.
Trong đôi mắt của Trần Phong như có hai ngọn lửa màu xanh lam đang hừng hực cháy, ngọn lửa này như yêu lửa bất diệt, theo ánh nhìn của Trần Phong, nó phóng về phía ông già tiều tụy kia.
Ngọn lửa màu xanh lam này dừng lại trên cơ thể của ông ta một lúc, con ngươi phóng to ra khiến người ta hoảng hốt.
Không chút do dự, hắn vung tay đánh tới, linh lực dâng trào va chạm vào ngọn lửa màu xanh lam kia.
Đùng.
Tiếng nổ vang vọng, một làn sóng xung kích ngợp trời nhanh chóng lan rộng.
Cơ thể Trần Phong bị đánh bay ra ngoài, hộc cả một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Mà phía trước, ông già tiều tụy nọ khẽ kêu lên thảm thiết: "A!"
Ngọn lửa màu xanh lam giống như bẻ cành khô, nó có thể xuyên qua manh giáp mạnh nhất thế gian này, phá vỡ linh lực bảo vệ rồi phủ lên cánh tay của ông lão kia.
"Rốt cuộc cái này là thứ gì vậy?"
Khuôn mặt của ông lão vặn vẹo đầy dữ tợn, trong đống lửa lớn cháy hừng hực đó, cho dù ông lão có giãy giụa thế nào, ngọn lửa màu xanh lam kia vẫn giống như ruồi bâu lấy mật, không thể nào thoát khỏi.
Ngay cả linh vực của cảnh giới Vạn Pháp cũng không thể áp chế được ngọn lửa màu xanh này.
Ầm.
Rốt cục, hình như ông già tiều tụy đó đã sử dụng một bí pháp nào đó, quanh người ông ta có một thứ năng lượng màu đen kì dị thẩm thấu ra, bóc cả lớp da trên cánh tay.
Mà lúc lớp da kia rơi xuống, ngọn lửa màu xanh lam vẫn còn cháy hừng hực ở phía trên khiến cho lòng người ta lạnh toát.
"Đây là lửa gì vậy?" Đôi đồng tử của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan như thắt lại, sợ đến mất mật.
Ngay cả một cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp cũng bị ngọn lửa đó bóc đi một lớp da thì mới có thể thoát khỏi nó, vậy nếu như cường giả ở cảnh giới Thần Tàng đụng phải, chẳng phải họ sẽ chết chắc sao.
Mà vừa rồi, lúc Trần Phong chiến đấu với Tam hoàng tử nhưng hắn vẫn không sử dụng chiêu thức này?
Còn giờ đây, không chỉ Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan giật mình, mà ngay cả Tam hoàng tử ở nơi xa cũng khiếp sợ không thể nói nên lời.