Cho dù công pháp tu luyện của Trần Phong có lợi hại đến đâu, hắn cũng không thể vượt qua nhiều cảnh giới đến vậy, để áp chế được một cường giả ở cảnh giới Thần Tàng.
"Hây!" Lúc này đây, Tam hoàng tử bỗng gầm nhẹ một tiếng.
Tầng một của cảnh giới Thần Tàng hoàn toàn bùng nổ.
Ngọn lửa linh lực đó đánh tan toàn bộ linh lực màu vàng của Trần Phong như bẻ gãy cành khô, dường như là chỉ trong nháy mắt.
Linh lực hỏa diễm giống như một con rồng tức giận tấn công, đánh mạnh vào ngực của Trần Phong.
Ầm.
Cơ thể của Trần Phong bay ngược ra sau như đạn pháo, va phải một gốc cây đại thụ khô ở phía sau.
Trần Phong hộc một ngụm máu ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt tức thì.
Tam hoàng tử thu nắm đấm lại, uy phong lẫm liệt, khóe miệng cong lên cười chế nhạo, hắn nói: "Nếu không dùng toàn bộ thực lực thì có lẽ ngươi đã bị ta đánh chết rồi! Chẳng lẽ trình độ của ngươi chỉ đến đó thôi sao?"
Trần Phong lau vết máu trên khoé miệng, hắn đứng lên lần nữa.
"Cảnh giới Thần Tàng đúng là rất mạnh, nhưng mà, ai đánh chết ai thì còn chưa chắc đâu!"
Lúc này đây, lòng bàn tay của Trần Phong chậm rãi mở ra, ánh sáng lưu chuyển, một phù văn màu vàng cổ xưa lơ lửng bên trên lòng bàn tay của hắn.
Sau đó, Trần Phong đánh một chưởng xuống mặt đất.
"Lấy người nhập vào đại địa, hội tụ linh khí của đại địa, tạo nên đại đạo..."
"Lực của đại địa, hút!"
Ngay sau pháp quyết như đại đạo hồng lữ của Trần Phong, mặt đất ở đây bỗng rung lên mãnh liệt.
Một sức mạnh không có cách nào miêu tả nổi ngưng tụ lại rồi khuếch tán ra bốn phía.
Vào thời khắc này đây, mặt đất nứt toác ra, núi rung đất lở, từng vết nứt sâu khoảng nửa ngón tay dưới nền đất nhanh chóng rách toác ra.
Linh lực của mặt đất bị Trần Phong hút ra ngoài, tạo thành một dòng nước màu xám đất đổ vào trong cơ thể của Trần Phong.
Mà rừng rậm tươi tốt vốn có xung quanh cũng nhanh chóng trở nên khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lá cây chuyển sang màu vàng đen như thể bị hút khô toàn bộ chất dinh dưỡng.
Quanh người Trần Phong được ánh sáng bao phủ, chói mắt vô cùng, lúc này đây, linh lực điên cuồng tăng lên trong người hắn, chỉ trong chớp mắt hắn đã vượt qua cảnh giới Thông Thiên, đạt tới tầng thứ hai.
" Thần Linh Ấn đại địa sao?"
Tam hoàng tử nhíu mày, đáy mắt nặng nề hơn.
Mà lúc này đây, Trần Phong đã hoàn toàn trải qua một hồi lột xác, lòng bàn tay của hắn nắm chặt, Thiên Tùng Vân Kiếm nắm trong tay.
Mấy hoa văn vết máu cổ xưa trên mũi kiếm đều sáng lên toàn bộ, giống như thể hung tính trong đó cũng bị khơi dậy hết.
3 phút.
Những linh lực đại địa này chỉ có thể giúp hắn chiến đấu tối đa ba phút mà thôi, sau khi tản đi, nó còn có thể tiến vào một thời kỳ suy yếu.
Vì lẽ đó, hắn phải kết thúc cuộc chiến này chỉ trong vòng ba phút.
“Hừ!" Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, tay đưa ra, ánh sáng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm cổ xưa phủ kín hoa văn màu đen, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Trên cổ kiếm là chuỗi hoa văn màu đen phác hoạ quấn quanh, nhìn qua giống như một mặt trời đen, huyền bí và sâu sắc.
Đây là một trong ba cổ kiếm ở vị trí đầu bảng của Ninh Quốc, Đại Nhật Bảo Kiếm.
Loạch xoạch.
Ánh mắt của Trần Phong và Tam hoàng tử cùng lóe lên ý lạnh, tiếp theo đó, cơ thể của họ thoáng di chuyện, cùng lúc bộc phát.
Linh lực mạnh mẽ như hai dòng lũ ngợp trời va chạm vào nhau, khu rừng như bị cuốn vào trong một cơn bão táp, đại thụ vững chắc mấy trăm năm cũng đều bị ép cong.
Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ cơn gió lốc dữ dội, đâm thẳng vào nhau với tốc độ nhanh như tia chớp.