Ban đêm yên tĩnh, ba người thay phiên nhau bảo vệ, có sóng linh lực của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan làm kinh sợ, tối hôm nay đúng là rất bình yên, không có phiền toái gì quá lớn.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, ba người họ tiếp tục xuất phát, chạy tới nơi sâu nhất trong rừng rậm Thiên Tâm.
Khu rừng này vô cùng rộng lớn, ba ngươi Trần Phong chạy hai ngày mà vẫn chưa ra khỏi khu rừng này.
"Chỉ cần ra khỏi khu rừng Thiên Tâm này thì chúng ta có thể đến được địa giới của Linh Tiêu tông rồi!" Hạ Phi Vũ khẽ nói.
Trần Phong gật đầu, nhưng mà một khắc sau, hắn lại khẽ cau mày, còn chưa đến được rìa cuối của rừng Thiên Tâm, cơ thể của hắn chợt ngừng lại.
"Sao thế?" Nhìn thấy hành động đó của Trần Phong, huynh muội Hạ Phi Vũ cũng cùng lúc ngừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Trần Phong.
Ánh mắt của Trần Phong lạnh buốt: "Có người không muốn chúng ta có thể bình yên vô sự rời đi đâu!"
Hạ Chỉ Lan nhíu chặt mày, rất nhanh sau đó, nàng cũng cảm ứng được, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía khu rừng rậm phía trước, ở trong góc tối mịt của khu rừng có hai bóng người đang đứng đó.
Một trong số đó chính là Tam hoàng tử mà bọn họ vốn không xa lạ gì.
Còn người còn lại là một ông lão tiều tụy với hốc mắt sâu hoắm, cơ thể gầy gò, sắc mặt vàng vọt tang thương, trông giống như đã bảy mươi, tám mươi tuổi.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, cứ thế đứng phía sau Tam hoàng tử, mặc dù không có động tĩnh gì, nhưng giống như đất trời xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, cái cảm giác mạnh mẽ đó không có cách nào miêu tả được, khiến cho ai nấy đều phải thấy e dè!
Tam hoàng tử bước ra mấy bước, đi ra khỏi chỗ tối, ánh mắt đảo qua Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ, cuối cùng dừng lại ở trên người Trần Phong.
Sắc mặt của Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ đều vô cùng khó coi, bọn họ không thể nào ngờ được, vào ngay thời điểm sống còn này, Tam hoàng tử lại tìm được tới đây.
Mặc dù Hạ Phi Vũ đã là cao thủ đứng thứ hai trong bảng Thiên Kiêu, nhưng trong lòng hắn biết, hắn cách xa Tam hoàng tử thế nào, hai người họ hoàn toàn không cùng chung đẳng cấp!
Tam hoàng tử không chỉ có Kiếm Đạo đan đạo song tu, hơn nữa, hắn còn là linh căn Thái Dương duy nhất của Ninh Quốc...
"Tam điện hạ khỏe chứ?" Hạ Phi Vũ khẽ gượng cười.
Tam hoàng tử cười nhạt: "Khỏi lo, ta không tới đây tìm hai ngươi, ta tới để tìm hắn!"
Tam hoàng tử nhìn về phía Trần Phong, cười nói: "Trần Phong, ta rất muốn đường đường chính chính đánh một trận với ngươi, nếu như ngươi thắng, cho dù ngươi rời khỏi Ninh Quốc… ta cũng không can thiệp!"
"Tam điện hạ, ta không đồng ý, nếu ngươi dám ra tay, ba người chúng ta chắc chắn sẽ cùng tiến lên!" Hạ Phi Vũ lạnh lùng đáp lại.
Hắn biết, bây giờ Trần Phong đối đầu Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không có phần thắng, bởi vì Tam hoàng tử cũng là Kiếm đạo tông sư, thực lực có lẽ còn cao hơn cả Mai Trường Lâm nữa.
Mà với năng lực chỉ mới đến tầng thứ bảy của cảnh giới Hóa Tượng như Trần Phong lúc này, muốn đánh với Tam hoàng tử thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá!
Lúc này đây, ông lão tiều tụy đứng sau lưng Tam hoàng tử đứng dậy, ông ta cười lạnh nói: "Hoặc là, để điện hạ đánh với Trần Phong, hoặc là, ta đánh với các ngươi! Hai chọn một!"
Sắc mặt của Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ đều thay đổi, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu ông lão với đôi mắt sâu hoắm này.
Nhưng mà năng lực đáng sợ như thể nắm hết cả đất trời trong tay này, đủ để khiến tóc gáy trên người bọn họ dựng đứng lên, cảm giác uy hiếp với họ mạnh đến thế thì chắc chắn thực lực của ông lão này không chỉ ở cảnh giới Thần Tàng mà thôi, có lẽ còn đạt tới cảnh giới Vạn Pháp.
Trần Phong chậm rãi bước ra ngoài, "Tam điện hạ, nếu ngươi muốn đánh thì ta có thể đánh cùng ngươi, nhưng mà, dù là thắng hay thua, hai người bọn họ phải được rời đi an toàn!"