Thời gian lúc này như chậm lại, một tấm thuẫn màu xanh băng giá tỏa ra. Những chấm băng tinh lấp lánh vây xung quanh mặt thuẫn, khiến nó tràn ngập một loại cảm giác không thể lay chuyển.
Đoàng.
Một đao một kiếm mang theo thế tiến công cực kỳ kinh khủng, đánh mạnh vào tấm khiên ánh sáng màu xanh, tạo nên một tiếng vang trầm đục, linh lực cuồn cuộn tạo thành sóng lớn như giữa biển, từng đòn đánh dữ dội điên cuồng ăn mòn vào tấm khiên ánh sáng màu xanh đó.
Rồng thét hổ gầm, linh hồn của yêu ma quỷ quái tản rộng ra, dư âm của mức độ lan rộng đó đã đánh bay mấy câu đại thụ xung quanh ra xa hàng trăm mét, vỡ nát thành từng mảnh.
Ong ong.
Tấm khiên ánh sáng màu xanh chịu hai đòn tấn công kinh khủng từ linh lực thì rung lên dữ dội, giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát.
"Phá cho ta!"
Hạ Phi Vũ và Trần Phong cùng hét to một tiếng, linh lực ngập trời từ trong cơ thể trút ra hết bên ngoài, dồn vào chiến thương và mũi kiếm.
Răng rắc.
Rốt cuộc, tiếng pha lê vỡ vụn giòn tan cũng vang lên, tấm khiên ánh sáng như không thể phá hủy được bỗng xuất hiện từng vết nứt nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường, vết nứt đó càng lớn dần hơn, chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ.
Ầm.
Tiếng nổ vang chấn động, một làn song linh lực cực kỳ đáng sợ quét qua bốn phía.
Cơ thể của Hạ Phi Vũ và Trần Phong cũng bị chấn động mạnh mẽ đến mức bay ra ngoài, họ lảo đảo tựa vào một gốc đại thụ phía sau, rên lên một tiếng, máu tươi ứa ra từ khóe miệng.
"Đại ca, Trần Phong!" Hạ Chỉ Lan đừng đằng xa thấy vậy thì vội vàng lao tới, sắc mặt lo lắng vô cùng.
"Không sao đâu!" Hạ Phi Vũ giơ tay lên, kìm nén luồng khí huyết hỗn độn trong lồng ngực.
Tiếp sau đó, ánh mắt hắn liếc nhìn Trần Phong, đáy mắt hai người trầm xuống hẳn, thực lực của mụ phù thủy đúng là không thể so sánh với người bình thường.
Sau một khắc, ánh mắt của ba người cùng nhìn về trung tâm của chỗ nổ tung kia, khói thuốc súng tràn ngập, linh lực cuồn cuộn tạo thành một đám cháy sáng rực giữa trời, âm ỷ trong trời đất.
Lúc này, gió rít phủ tới, mùi khói thuốc súng dần dần bị thổi bay, bóng người phụ nữ trung niên dần xuất hiện.
Mà lúc này đây, bà ta nắm trường kiếm trong tay, hình như đang run rẩy, trên cánh tay chảy một vệt máu rùng mình, máu tươi nhỏ xuống, tóc thì rối tung, trông bà ta vô cùng chật vật.
"Hai thằng rác rưởi chết tiệt kia!"
Sắc mặt Mai Trường Lâm hết sức âm trầm, tức giận đến mức cả người cũng run lên, bà ta từ từ ngẩng đầu lên, cặp mắt kia ngập tràn vẻ oán độc và giận dữ.
Bà ta đã đánh giá thấp thực lực của hai gã tiểu bối này rồi, làm sao bà ta có thể ngờ được rằng, hai thằng nhóc còn chưa bước vào cảnh giới Thần Tàng mà lại có thế tiến công bùng nổ kinh người đến vậy, chuyện này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của bà ta.
Quan trọng nhất chính là, hai người này lại còn trẻ như vậy, nếu cho bọn chúng thêm một ít thời gian, cho dù là Kiếm Hoàng đại nhân Tiêu Thời Vũ cũng rất có thể bị vượt qua.
"Mạng của mụ phù thủy này cũng không khó lấy lắm!"
Hạ Phi Vũ bĩu môi, hắn chậm rãi đứng lên, hơi thở dần trở nên nặng nề, rõ ràng hắn cũng đã tốn nhiều công sức.
Mà Trần Phong thì không khác là bao, khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt, có lẽ một đòn kiếm kia đã tiêu hao hơn phân nửa linh lực của hắn.
Nếu là cường giả ở cảnh giới Thần Tàng bình thường, dưới đòn tấn công liên thủ của bọn họ thì người đó không chết cũng bị thương rất nặng, nhưng trông dáng vẻ của mụ phù thủy này thì hình như vẫn còn sức lực đánh thêm một trận nữa!
"Còn có thể đánh tiếp nữa không?" Trần Phong nhìn về phía Hạ Phi Vũ, nhếch miệng mỉm cười.
"Đương nhiên là được, ông đây không dễ gục thế đâu!" Hạ Phi Vũ chống thẳng người, hắn hít sâu mấy hơi rồi mở miệng cười nói.
"Đã vậy thì cứ tiếp tục nhé, làm thịt mụ phù thủy này đi!" Trần Phong cắn răng, hung dữ nói.
Cố gắng lên, quyết tâm đấu một trận!