Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 138:



Mà tại con đường phía trước, hai người cũng phát hiện ra hai đến ba cái xác khô khác mặc trang phục của Thất Huyền Tông.

Mà những xác khô này đều không ngoại lệ, toàn bộ bị Trần Mộc làm lơ.

Ôn Chi Huyền lúc này mới tin, cái xác lúc nãy thực sự là đồ giải

Không lâu sau, Trần Mộc cuối cùng cũng đi đến cuối, đến trước vách đá của một ngọn núi lớn.

“Hết đường rồi, ngươi chắc chắn là ở đây sao?”, Ôn Chi Huyền khẽ cau mày, hỏi.

“Chính là nơi này!"

Trần Mộc chạm vào vách núi, cảm ứng của hắn chưa bao giờ sai, trung tâm của trận pháp phát ra từ bên trong vách núi này.

Nghĩ tới đây, Trần Mộc chụm năm ngón tay lại, linh lực dâng trào bao phủ năm đấm, hắn đánh ra một cú.

Ẩm!

Trong phút chốc, những tảng đá rung chuyển, vô số sỏi đá bắn ra từ bên trong, một đường hầm cực lớn lập tức xuất hiện.

Ôn Chi Huyền há hốc mồm, không thể tin được, nơi này lại có một cái hang động?

Trần Mộc dẫn đầu đi vào bên trong, trong động chỉ có một con đường, hai người đi dọc theo con đường này, rất nhanh đã phát hiện một bộ thi thể ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn.

Cái xác này đã bị phong hóa, trên người mặc quần áo của Thất Huyền Tông, điểm khác biệt là, đầu lâu có linh đài, mặc dù ánh lên ánh sáng trắng đục nhưng trong ánh sáng trắng đục vẫn còn sót lại một chút ánh vàng nguyên chất.

Đó chính là vết tích của linh đài trong thời gian tu hành được lưu lại.

“Đây mới thực sự là đại trưởng lão của Thất Huyền Tông!”, Trần Mộc nhỏ giọng nói.

Ôn Chi Huyền kích động, nàng không ngờ rằng, đại trưởng lão của Thất Huyền Tông này lại che giấu kỹ như vậy.

Nếu không có Trần Mộc, thay vào đó là một người khác đến đây, chỉ sợ không ai có thể ngờ được, thi thể của đại trưởng lão của Thất Huyền Tông lại giấu ở trong vách núi của một ngọn núi lớn.

Xung quanh di cốt của đại trưởng lão của Thất Huyền Tông còn có vài bó hoa không biết được hái từ nơi nào đến đây.

Chỉ tiếc rằng, theo thời gian dần trôi những bó hoa này sớm đã khô héo hết rồi.

"Ngôi mộ người này tự tạo cho mình quả thực vô cùng độc đáo, hơn nữa rất trang trọng, còn có nhiều hoa như vậy, lãng mạn quá!”. Nhìn những bó hoa đó, Ôn Chi Huyền cười thầm.

“Cô thích lãng mạn như vậy sao? Ta có thể giúp cô hợp táng với ông tal”, Trần Mộc trừng mắt nhìn Ôn Chi Huyền.

“Cút đi!” Mặt Ôn Chi Huyền đỏ lên.

Trần Mộc mỉm cười, không đấu võ mồm với nàng nữa mà đi về phía trước.

Phía trước bộ xác ướp này còn có một tế đàn màu đen với đủ loại hoa văn cổ xưa lơ lửng, nó nối liền mặt đất, hiển nhiên đây chính là trung tâm của trận pháp.

Giữa lúc linh lực trên năm đấm của Trần Mộc xoay chuyển,trực tiếp phá vỡ tế đàn màu đen đó, trong tích tắc, toàn bộ hoa văn cổ xưa đều tiêu tán.

Sau đó, Trần Mộc nhìn cái xác khô đó, giữa các ngón tay của xác khô,còn có một chiếc nhẫn không gian, hiển nhiên là xác chết này chưa bị ai chạm vào.

Tuy nhiên, ngay khi Trần Mộc cúi người xuống để tháo chiếc nhãn không gian, đột nhiên có một số tia kiếm ý bắn ra từ bên dưới những bông hoa khô héo, đâm về phía Trần Mộc

và Ôn Chi Huyền với tốc độ sấm sét.

Tuy nhiên, hai người đã cảnh giác, họ xoay thân một cái, nhanh nhẹn tránh được mấy đòn tấn công âm thầm này.

“Chết rồi cũng không yên!”, Trần Mộc nhíu mày.

Sau đó, hắn nhanh tay nhanh mắt tháo chiếc nhẫn không gian ra khỏi tay bộ xương.

May mắn thay, lão già này ngoài những cơ quan ẩn giấu bên dưới, cũng không giấu đồ gì nữa.

Sau khi lấy được nhãn không gian, ngay lập tức đổ toàn bộ đồ vật ở bên trong ra ngoài.

Thất phẩm đan được, Hồng Kim Long Tủy đan, bốn viên.

Lục phẩm đan được, sáu viên.

Bảo khí cấp địa chất lượng thấp, hai cái!

Còn có vài loại võ học và đan dược.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv