Chương 987
Những quân sĩ khác của Yên Nhạc hoàng bộ đều ngây người, nghe danh đã lâu Trưởng công chúa điện hạ chính là đệ nhất mỹ nữ Nhân tộc, nhưng người thực sự gặp được trưởng công chúa lại không có bao nhiêu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Vương tướng quân rõ ràng đã gặp qua trưởng công chúa, thân thể hắn hơi run rẩy, trưởng công chúa làm sao lại xuất hiện trong tổ lăng ...
"Vương tướng quân, tổ lăng trước mắt do người nào chịu trách nhiệm?"
Tô Hàm Hương hỏi.
Liên quan tới tình huống của Yên Nhạc tổ lăng, nàng cũng không rõ ràng lắm. Dù sao Yên Nhạc hoàng bộ phát sinh biến cố quá nhanh, nàng lúc ấy không có ở Yên Nhạc hoàng đô mên cũng không có cách nào trốn vào trong Yên Nhạc tổ lăng.
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, tổ lăng trước mắt do Thái hoàng thúc Tô Càn Bính tọa trấn."
Vương tướng quân thành thật trả lời.
"Thái hoàng thúc cũng ở trong tổ lăng!"
Tô Hàm Hương nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, Thái hoàng thúc Tô Can Bính của nàng chính là một Thánh Thiên vương, từng có uy danh hiển hách ở Nhân tộc.
Chỉ là sau này Thái hoàng thúc Tô Càn Bính dần dần mai danh ẩn tích, giấu họ giấu tên trải qua cuộc sống ở ẩn.
Rất nhiều người đều nói Thái hoàng thúc bởi vì đắc tội với kẻ địch không chọc nổi mà đã chết.
Chỉ có cấp cao của Yên Nhạc hoàng tộc mới biết, Thái hoàng thúc chưa chết, chỉ là nhàn vân dã hạc, vân du bốn biển. Dù cho trong Yên Nhạc hoàng tộc cũng có rất ít người biết được hành tung của Thái hoàng thúc.
Biết được Thái hoàng thúc ở trong tổ lăng, Tô Hàm Hương nhẹ nhàng thở ra. Đơn thuần luận võ nói, Thái hoàng thúc mới là nhân vật được mọi người kính trọng thật sự ở Yên Nhạc hoàng bộ, mạnh hơn nhiều so với U Quỷ song lão của Ngô thị.
"Trưởng công chúa điện hạ, người có thể trở về thật sự đáng mừng, bây giờ ta lập tức đi bẩm báo Hoàng Thái Thúc, lão nhân gia ông ấy nếu biết được tất nhiên sẽ rất vui mừng."
Vương tướng quân hơi thi lễ, sau đó liền xoay người đi, rất nhanh đã biến mất trong rừng.
Tô Hàm Hương hơi sững sờ, không ngờ rằng Vương tướng quân nói đi là đi.
Nàng quan sát những quân sĩ xung quanh kia vẫn đang bao vây bọn họ, trong lòng sinh ra một cảm giác có chút không bình thường.
Theo lý thuyết là nếu nàng trở về, nên lập tức đón nàng vào cứ điểm thành trì thành lập trong tổ lăng Yên Nhạc hoàng tộc mới đúng, bỏ nàng nơi hoang dã là có ý gì?
"Ha ha, xem ra Vương tướng quân kia cảnh giác với chúng ta rất nặng."
Thải Lân công chúa lạnh lùng cười nói, Tô Hàm Hương có lẽ không chú ý, nhưng nàng không thấy như vậy, tên Vương tướng quân kia từ đầu đến cuối đều đặt lực chú ý ở trên người mấy người bọn họ.
"Không sao, nhân chi thường tình mà thôi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tô Hàm Hương được nghe hai người nói chuyện phiếm, cũng đột nhiên kịp phản ứng, mặt hơi biến sắc nói:
"Bọn hắn thật to gan."
Hổ Tam Âm lười biếng ngồi xổm ở trên vai Tịch Thiên Dạ, lạnh nhạt nói:
"Tô nha đầu, có hoài nghi cũng bình thường, dù sao chúng ta xuất hiện quá đột ngột, bất quá những người Yên Nhạc hoàng tộc kia nếu như muốn so chiêu với chúng ta một chút, e là phải chịu khổ sở."
Yên Nhạc tổ lăng đã hoàn toàn bị phong tỏa, dù cho thành viên dòng chính Yên Nhạc hoàng tộc, cũng không có khả năng bước vào trong tổ lăng.
Huống chi bên ngoai có người của Thiên Dạ thần điện tầng tầng bao vây hồ Thu Thủy.
Những người này xuất hiện quái lạ, đổi thành ai cũng khó có thể không nghi
ky.
Những binh sĩ Yên Nhạc hoàng tộc vẫn bao vây bọn hắn không người nói chuyện, cũng không có ý tứ thả bọn họ rời đi, bầu không khí có vẻ hơi nặng trĩu.
Sắc mặt Tô Hàm Hương khó coi, nàng không ngờ rằng lại là tình huống như
thế.
Chỉ chốc lát sau, một khí tức kinh người từ chỗ sâu tổ lăng chấn động tới. Sau một khắc, chủ nhân của khí tức kia đã bay lên không trung, nhanh như chớp bay tới vị trí mấy người Tịch Thiên Dạ.
"Nha đầu Hàm Hương, bọn hắn là ai, vì sao ở cùng với ngươi, tại sao lại xuất hiện trong tổ lăng."
Một giọng nói già nua trong thiên địa vang lên, từ chỗ xuất hiện thanh âm kia, một uy áp Thánh Thiên vương nồng đậm từ trên chín tầng trời cuốn tới bao phủ trăm dặm xung quanh, đoàn người Tịch Thiên Dạ đứng mũi chịu sào.
Một lão giả mặc đại bào rộng rãi màu xám xuất hiện ở trên vùng trời của mấy người Tịch Thiên Dạ, mặt không biểu tình ở trên cao nhìn xuống bọn hắn.
Sau lưng lão giả áo xám có hai mươi mấy thân ảnh, tu vi của bất kỳ người nào đều cũng không thua kém Thiên Vương cảnh.
Thậm chí tu sĩ cấp độ Thánh Thiên vương, có thêm lão giả áo xám ở bên trong là có ba người.
Quả nhiên, những cổ lão hoàng bộ này mặt ngoài không đơn giản như vậy. Trước đó nghe đồn Yên Nhạc hoàng bộ chỉ có hai Thánh Thiên vương, rõ ràng là giả.
"Hoàng Thái Thúc, bọn hắn chính là bằng hữu của ta, chúng ta tới chính là vì trợ giúp Yên Nhạc hoàng tộc, thật sự không có ác ý gì."
Tô Hàm Hương trông thấy lão giả khôi bào kia, vội vàng giải thích nói.
"Nha đầu Hàm Hương, ngươi qua đây."
Tô Càn Bính phất ống tay áo, một bàn tay màu xanh to lớn từ trong hư không ngưng tụ mà ra, bắt được Tô Hàm Hương, dựa vào tu vi Thiên Vương cảnh của Tô Hàm Hương không thể phản kháng chút nào.
Thanh quang lóe lên, Tô Hàm Hương đã bị Tô Càn Bính bắt đến trước mặt, tu vi của nàng, trong khoảnh khắc đã bị giam giữ toàn bộ, không có cách nào động đậy.
Tô Càn Bính cẩn thận dò xét trên người Tô Hàm Hương một lần, cũng không phát hiện cấm chế, hoặc bí pháp khống chế gì.
Trong con ngươi của hắn lóe lên một vệt kinh ngạc, theo như suy nghĩ của hắn, Tô Hàm Hương han là bị người khác khống chế cho nên mới mang theo người đến tổ lăng.
Nhưng trên thân Tô Hàm Hương không có cấm chế hoặc những chỗ đặc thù khác, rõ ràng thân thể tự do.
"Chẳng lẽ, nàng đã phản bội Yên Nhạc hoàng tộc ... "
Sắc mặt Tô Càn Bính càng ngày càng lạnh, Yên Nhạc hoàng tộc đã có một tên phản đồ La Chu vương, chôn vùi vạn năm cơ nghiệp của Yên Nhạc hoàng bộ rồi
Giờ khắc này, hắn sao dám có chút chủ quan.
Tuy nói Tô Hàm Hương chính là hậu bối mà hắn sủng ái nhất nhưng nếu làm ra thủ đoạn hiểm ác phản bội gia tộc, hắn quyết sẽ không hạ thủ lưu tình.
"Thái hoàng thúc, bọn họ thật chính là bằng hữu của ta, hơn nữa cũng là bằng hữu của Yên Nhạc hoang tộc ...
Tô Hàm Hương lam sao cung không nghĩ toi, Thai hoang thuc luon luôn yêu thương mình sẽ đối đãi với mình như thế.
Tô Càn Bính không để ý đến Tô Hàm Hương, tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía đoàn người Tịch Thiên Dạ, uy ap Thánh Thiên vương càng ngày càng đậm hơn, từng tầng uy áp từ bốn phương tám hướng nghiền ép qua, như là thiên uy buông xuống.
"Mấy người các ngươi nói đi, các ngươi cuối cùng là người nào, đến Yên Nhạc tổ lăng có mục đích gì."
Tô Càn Bính thản nhiên nói.
Tô Càn Bính nghe vậy hơi sững sờ, không ngờ rằng thời điểm như vậy mà người tuổi trẻ trước mắt lại có thể lừa dối hắn, hắn thoạt nhìn dễ bị lừa sao?
Giúp bọn hắn thoát khỏi hiểm cảnh?
Giúp bọn hắn xây dựng lại Yên Nhạc đế quốc?
Tô Càn Bính không biết nên khóc hay cười, chỉ dựa vào mấy người các ngươi sao, những lời này các ngươi cũng nói ra được, xem hắn là đứa trẻ ba tuổi sao.