Chương 864
Cao Bỉnh Hùng được bao bọc trong một chùm ánh sáng bạc lóe lên liền chạy hơn trăm dặm giống như phù quang lược ảnh, không biết thi triển bảo mệnh bí thuật gì
Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương ngây người một lúc, Cao Bỉnh Hùng đã chạy khỏi vài trăm dặm muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Nhung đồng thoi luc Cao Binh Hung phong len troi thì than anh của Tịch Thiên Dạ cũng trong nháy mắt biến mất tại chỗ, ở trên mặt đất hình như chỉ còn tàn ảnh.
"Ha ha! Tịch Thiên Dạ, nghĩ không ra lão phu còn có thủ đoạn này sao? Mối thù hôm nay Cao mỗ ghi ở trong lòng, thề không bỏ qua."
Cao Bỉnh Hùng ha ha cười lớn, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Trong nháy mắt thì hắn đã xuất hiện trên mặt biển, hắn cũng không tin Tịch Thiên Dạ bọn họ có thể đuổi kịp hắn.
"Ngươi cười cái gì?"
Một thanh âm nhàn nhạt quỷ dị vang lên.
Cao Bỉnh Hùng chỉ cười nửa câu bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên như bị bóp chặt cổ không phát ra được tiếng cười nữa.
"Ngươi ... Ngươi ... "
Cao Bỉnh Hùng như gặp quy chỉ về đang trước, trong mắt tran đầy run sợ cùng không thể tin.
Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt của hắn, chắp tay sau lưng chặn hắn trên đường đi.
Giờ khắc này, hắn muốn quay đầu cũng không kịp, tốc độ khủng khiếp đã làm hắn đụng vào Tịch Thiên Dạ.
Oanh!
Tịch Thiên Dạ chậm rãi duỗi ra một nắm đấm, một quyền đánh vào mặt Cao Bỉnh Hùng.
Một tiếng vang thật lớn, Cao Bỉnh Hùng bay ngược lại, dọc theo đường cũ trở về đập mạnh vào hòn đảo.
"Làm sao có thể ... Ngươi làm sao có thể nhanh hơn ta ... Không có khả năng ... Tuyệt đối không thể!"
Cao Bỉnh Hùng từ trong hố đất vô tri vô giác bò lên nhìn vị thiếu niên y phục trắng kia trên mặt biển chậm rãi đi tới, trong mắt tràn đầy sự khó tin, căn bản không muốn tin sự thật trước mắt.
"Rơi vào tay ta cũng muốn chạy trốn sao?"
Tịch Thiên Dạ quay lại hòn đảo, trong tay vuốt vuốt một cây phương mộc màu bạc, vừa rồi Cao Bỉnh Hùng chính là mượn sức mạnh vật này phá vỡ sự giam cầm của Minh Hoàng thi văn, hơn nữa trong nháy mắt phát ra tốc tộ bay kinh người.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi cuối cùng là người hay quỷ? Có Phá Cấm Pháp Mộc hộ tống ta, không ai có thể đuổi kịp!
Cao Bỉnh Hùng tóc tai bù xù, người đầy bùn đất khá chật vật.
"Hóa ra vật này gọi Phá Cấm Pháp Mộc, cũng có chút thần kỳ."
Tịch Thiên Dạ nhìn cây phương mộc màu bạc trong tay, nhàn nhạt gật đầu.
Tịch Thiên Dạ có thể nhìn ra vật này tương đối không đơn giản, có vẻ như ẩn chứa một quy tắc phá cấm rất huyền diệu, có thể phá cấm chế trận pháp, giải trừ một chút hạn chế của quy tắc thiên địa, thậm chí tu sĩ tu luyện pháp thuật thần thông cũng có thể bị nó phá mất.
Hễ có vật liên quan cấm chế pháp tắc thì năng lượng ẩn chứa bên trên cây phương mộc màu bạc này đều có thể khắc chế một ít.
"Phá Cấm Pháp Mộc, Tịch Thiên Dạ người phát tài rồi, trên người một tên nhỏ bé này lại có bảo vật quý giá này!"
Hổ Tam Âm đột nhiên xông lên trời nhìn chằm chằm vào Phá Cấm Pháp Mộc trong tay Tịch Thiên Dạ, thậm chí bởi vì quá kích động mà gọi thẳng tên Tịch Thiên Dạ.
"Vật này hết sức trân quý sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Dĩ nhiên trân quý, bên trong Phá Cấm Pháp Mộc ẩn chứa một loại pháp tắc Phá Cấm huyền diệu nhất thiên địa, pháp tắc Phá Cấm này không giống pháp tắc thiên địa bình thường, sự tồn tại của nó giống như vì hủy hoại pháp tắc vận chuyển bình thường của thiên địa. Giống như nơi tối tăm có ánh sáng mặt trời, có chính diện thì có mặt trái. Pháp tắc Phá Cấm ở trong mặt trái thế giới, trong tình huống bình thường căn bản nhìn không thấy cũng không thể nào tu luyện, chỉ có một số kỳ vật thiên địa ẩn chứa sức mạnh pháp tắc Phá Cấm, ví dụ như Phá Cấm Pháp Mộc một trong số đó."
"Cho nên Phá Cam Pháp Mộc vô cung tran quý, neu như ở thoi kỳ Thượng Cổ sợ là sẽ dẫn đến các thần linh đại chiến tranh đoạt."
Ánh mắt Hổ Tam Âm nóng rực không ngừng xoay quanh Phá Cấm Pháp Mộc, nếu như có thể từ Phá Cấm Pháp Mộc ngộ ra một chút pháp tắc Phá Cấm cao thâm, vậy quả là trâu rồi, cùng cấp độ chiến đấu sợ là rất khó có người có thể ngộ ra thần linh của pháp tắc Phá Cấm.
"A!"
Tịch Thiên Dạ nghe vậy nhẹ gật đầu, Hổ Tam Âm xem trọng pháp tắc Phá Cấm nhưng hắn lại không quá để ý.
Dù sao một cái pháp tắc thế giới bất luận chính diện hay là mặt trái, trong mắt hắn cũng đều là pháp tắc bình thường mà thôi.
Có thể noi là kẻ trong cuoc thì me kẻ bang quan thì tỉnh.
Pháp tắc mặt trái Thế giới ở trong lồng giam chạm không tới, nhưng người ở ngoài lồng giam lại thấy rất rõ ràng.
Tịch Thiên Dạ tiện tay thu Phá Cấm Pháp Mộc vào, bất luận nói như thế nào thì giá trị và ý nghĩa của vật này đều rất bất phàm.
Dù sao pháp tắc mặt trái của thế giới khác nhau cũng khác biệt, chỉ cần nghiên cứu một chút Phá Cấm Pháp Mộc của thế giới này sản sinh ra là hắn có thể tìm ra càng nhiều lỗ thủng pháp tắc đến Thái Hoang giới, tương lai có lẽ cần dùng đến.
Mà bản thân Phá Cấm Pháp Mộc cũng là một dị bảo hiếm thấy, ẩn chứa sức mạnh phá cấm tương đối thần kỳ.
Ví như nắm giữ Phá Cấm Pháp Mộc thì sẽ không bị trói buộc và can thiệp của một số pháp tắc thế giới tàn phá trong Chân Mộc linh thổ, dù cho tu sĩ Thiên cảnh bình thường nhất cung có thể bay lượn trên bầu trời mà không bị sự ngăn cản trọng lực đáng sợ của thế giới. Cũng là lý do tại sao Cao Bỉnh Hùng có thể trong nháy mắt phát tốc độ đáng sợ tới như vậy.
"Tịch Thiên Dạ, ta không cam tâm!"
Cao Bỉnh Hùng nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu.
Hắn cả đời vào Nam ra Bắc, mối nguy gì mà chưa gặp qua nhưng cuối cùng đều gặp dữ hóa lành, hơn nửa lại cao bay xa chạy.
Ai có thể nghĩ tới, hắn cuối cùng lại thua trong tay một tên tiểu tử, hơn nửa lại thảm hại như vậy.
"Không cam tâm cũng phải chết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Noi xong thì mười đạo Minh Hoang thi văn toàn bộ chui vào trong thân thể Cao Bỉnh Hùng, chuyển hóa hắn chuyển hóa thành một Minh Hoàng luyện thi mạnh mẽ.
Nhìn nam Minh Hoang luyen thi o truoc mat minh cung kinh, Tich Thien Dạ nhẹ gật đầu hài lòng.
Nói đến năm người tư chất đều không kém, toàn bộ đều chuyển hóa ra mười đạo Minh Hoàng thi văn, so với bọn hắn khi còn sống đều mạnh hơn.
Bất quá cũng bình thường, có thể tu thành người của Thiên Vương cảnh đều là hạng ngưoi kinh tai tuyet diễm, trải qua tang tang ma luyen cung kiếp nạn nên nội tình bên trong đều vô cùng thâm hậu.
Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt tò mò vây quanh năm Minh Hoàng luyện thi, cao thủ Thiên Vương cảnh mạnh mẽ như vậy lại trở thành con rối của Tịch Thiên Dạ, chuyển biến lớn rõ ràng như vậy làm hai người có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
"Ra đi, ở trước mặt ta ẩn trốn không có tác dụng gì."
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn sâu về phía rừng cây, thản nhiên nói.
Mấy người khác nghe vậy giật mình, toàn bộ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nhìn, chẳng lẽ trên hòn đảo này còn có những người khác hay sao?
Một lúc lâu sau, trong rừng cây không có động tĩnh.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai người ẩn trốn trong rừng cuối cùng cũng đi ra, chính là kiếm khách cụt một tay cùng Huyết Ánh nhân.
Ánh mắt hai người nhìn Tịch Thiên Dạ đều là cảnh giác và sợ hãi.
Hình ảnh Tịch Thiên Dạ vừa mới thu thập năm tên Thiên Vương cao thủ của Hồng Bảo thương hội rõ mồn một trước mắt, giờ phút này đến phiên bọn hắn đứng trước Tịch Thiên Dạ, một sự áp lực như núi giống như đè bọn hắn không thở nổi.
Căn bản hai người tự nhan là ẩn tron rat giỏi, làm sao có thể bị Tịch Thiên Dạ phát hiện?