Hổ Tam Âm là hung thú nổi danh ở Thái Hoang thế giới, dựa theo tính cách của hắn ngày trước thì nữ tử váy tím này chắc chắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nhưng bây giờ đã không phải ngày xưa, Tịch Thiên Dạ hiển nhiên không thích lạm sát người vô tội, nếu như hắn tùy tiện sát sinh thì tất nhiên sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.
A!
Nữ tử váy tím hét thảm một tiếng, một cánh tay bị trảo nhận của Hổ Tam Âm chặt đứt, sắc mặt trắng bệch, mồ hồi lạnh toàn thân tuôn ra.
"Khốn kiếp, các ngươi dám ngược đãi đại tiểu thư như thế!"
Hai hộ vệ của nữ tử váy tím vô cùng giận dữ, đại tiểu thư bị người khác chặt đứt tay ở trước mặt bọn họ, tội lỗi này sao có thể chối được, đây chính là tội danh không tận lực bảo hộ.
Hai người lập tức muốn lao lên liều mạng với Hổ Tam Âm, đã bao giờ bọn hắn bị khi dễ như thế khi ở trong Ma Nhĩ Đề Tư thành chứ, mặc dù con chim đầu hổ kia vô cùng cường đại nhưng chỉ cần bọn hắn có thể kiên trì một lát thì bộ phủ bên kia khẳng định sẽ cử người đến đây trợ giúp.
"Dừng tay."
Nữ tử váy tím cố nén đau đớn kịch liệt, dùng cánh tay còn lại ngăn hai tên trung niên hộ vệ.
"Chúng ta không biết cao nhân, đây là hình phạt cho việc xung đột lúc trước, không cần tiếp tục ồn ào nữa."
Nữ tử váy tím ôm lấy cánh tay cụt, nói chuyện cũng có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Công kích của Hổ Tam Âm dĩ nhiên không phải chặt đứt cánh tay đơn giản như thế, nếu không Thánh Nhân có thể dễ dàng hồi phục lại như trước trong nháy mắt.
Công kích của hắn ẩn chứa lực lượng hắc ám kinh khủng, không chỉ có đau nhức kịch liệt vô cùng mà muốn khôi phục lại sợ là trong thời gian ngắn sẽ không thể nào làm được.
"Đại tiểu thư......"
Hai trung niên hộ vệ kia đều không ngờ đại tiểu thư lại có thể chịu nhục như thế.
"Đi!"
Nữ tử váy tím không để ý đến bọn hắn, cưỡi lên cự thú vượt qua đám người, nhanh chóng rời đi.
Hai trung niên hộ vệ chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau, trước khi đi không quên lườm Hổ Tam Âm một cái, bọn hắn chịu thua thiệt như vậy thì mặt mũi đã mất hết, tự nhiên không cam lòng.
"Đại tiểu thư, vì sao ngài làm thế, trong Ma Nhĩ Đề Tư thành......."
Hai trung niên hộ vệ đuổi kịp nữ tử váy tím, thấy vẻ cắn răng chịu đau của đại tiểu thư thì vẫn không cam lòng nói.
"Chúng ta không có thời gian tranh cường háo thắng với người khác, mau chóng đưa dược liệu về mới là chuyện ta nên làm, nếu như bởi vì cùng người khác tranh đấu mà khiến cho Hương công chúa chết trong bộ phủ thì hậu quả nghiêm trọng như nào chắc hẳn cac ngươi biết rõ."
Nữ tử váy tím lạnh lùng nói.
Hai người kia nghe vậy khẽ run lên trong lòng, sắc mắt có chút trợn tròn, so với tính mạng của Hương công chúa thì việc này chẳng là cái đinh gì.
Còn một câu mà nữ tử váy tím không nói chính là dù cho hai hộ vệ Vương cảnh dốc hết toàn lực thì sợ là chưa chắc có thể kiên trì chờ được người của bộ phủ đến, con chim đầu hổ kia thật là đáng sợ, thậm chí nàng còn hoài nghi là gia gia nàng cũng chưa hẳn có thể chiến thắng.
Có đánh nhau trên đường cái dĩ nhiên sẽ dẫn tới việc rất nhiều quần chúng vây xem, Ma Nhĩ Đề Tư thành chính là tòa thành lớn nhất vạn dặm quanh đây nên tụ tập rất nhiều người, cư dân thường ở trong Ma Nhĩ Đề Tư thành sợ là sẽ không dưới ba trăm vạn.
Nữ tử váy tím và hộ vệ của nàng có danh khí rất lớn trong Ma Nhĩ Đề Tư thành, rất nhiều người đều nhận ra thân phận của nàng, mỗi người đều bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, ngậm chặt miệng không dám tùy ý bàn tán.
"Mấy vị trẻ tuổi, các ngươi mau chạy đi, lập tức rời khỏi Ma Nhĩ Đề Tư thành, cô nương váy tím kia chính là đại tiểu thư của Khố Trát bộ lạc, cháu gái mà tù trưởng sủng ái nhất."
Có lão nhân hảo tâm nhắc nhở, khi nói chuyện thì vẻ e sợ và kiêng kị trong mắt vẫn tràn đầy, nói xong liền lập tức chui vào giữa đám người, biến mất không thấy đâu, như là sợ bị ai để ý.
"Cái gì! Đại tiểu thư của Khố Trát bộ lạc!"
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trương Tiểu Thuận ngây dại, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên.
Quần chúng trong thành cũng vội vàng đứng lùi ra xa, phảng phất sợ dính phải chút xíu quan hệ nào với Tịch Thiên Dạ.
Kỳ thật cũng khó trách bọn họ lại sợ như thế, Khố Trát bộ lạc là chúa tể vạn dặm ở đây, nắm quyền sinh sát tất cả dân chúng, ai lại không e sợ được đây? Đối với dân chúng ở trong phạm vi quản lý của Khố Trát bộ lạc thì Khố Trát bộ lạc còn đáng sợ hơn cả bá chủ tây nam – Yên Nhạc bộ lạc. Dù sao thì một là hoàng đế ở xa, một là thổ hào trước mặt.
"Tiểu tử, ngươi sợ cái gì? Có Hổ gia ở đây thì sao lại để ngươi bị một bộ lạc nghèo khó nho nhỏ này khi dễ chứ?"
Hổ Tam Âm duỗi ra một cái hổ trảo vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Thuận, trong mắt tràn đầy khinh thường cười lạnh, một bộ không sợ trời không sợ đất, mà thực tế thì hắn đúng là như thế.
Đương nhiên Tịch Thiên Dạ là ngoại lệ.......
Nghe vậy thì Trương Tiểu Thuận mới nhớ tới sự lợi hại của Hổ Tam Âm, trong lòng cũng bớt lo phần nào, hít sâu một hơi.
"Hổ gia, Khố Trát bộ lạc có nội tình thâm hậu, Vương Cảnh nghe nói có rất nhiều, bây giờ chúng ta có nên lập tức rời khỏi Ma Nhĩ Đề Tư thành không?"
"Rời đi? Rời đi cái con mẹ ngươi ấy, chẳng lẽ chúng ta cần né tránh đám sâu kiến kia ư?"
Hổ Tam Âm giận dữ nói, đặt bàn chân lên trán Trương Tiểu Thuận hét lớn.
"Ngoan ngoãn dẫn đường đi, tiếp tục đi về Thiên Hương Các."
Trương Tiểu Thuận bị Hổ Tam Âm dọa đến không dám nói lời nào, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hắn hiểu rằng Tịch đại nhân mới là người làm chủ chân chính ở trong bọn họ.
"Đi Thiên Hương Các đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đến cả Tịch đại nhân cũng nói vậy thì Trương Tiểu Thuận không tiện nói gì thêm, cứ thế dẫn đường đi về Thiên Hương Các, đồn thời trong lòng vô cùng khiếp sợ, đến cùng thì lai lịch của Tịch đại nhân là thế nào mà đắc tội Khố Trát bộ lạc cũng không lo lắng chút nào.
"Giao đồ vật ra đây."
Trên đường đi về Thiên Hương Các, Tịch Thiên Dạ tựa như nhớ ra gì đó, bỗng nhìn về phía Hổ Tam Âm, cười mà như không cười.
"Ây....."
Hổ Tam Âm sững người, cười khan một tiếng.
"Cái gì....."
"Ngươi hẳn là muốn chiếm đồ của cô nương kia làm của riêng sao?"
Tịch Thiên Dạ thâm ý hỏi.
"Ây....."
Hổ Tam Âm không biết nên nói gì trong lòng, thế mà cũng bị phát hiện, hắn tự nhận thủ đoạn của mình cao siêu, sao lại bị phát hiện rồi.
"Đây chính là chiến lợi phẩm của ta, ngươi không thể bị lấy đi."
Hổ Tam Âm không muốn khuất phục.
"Ồ!? Không phục tùng mệnh lệnh?"
"Ồ!"
Bỗng Tịch Thiên Dạ sáng mắt lên, lấy ra một đóa hóa tỏa ra thánh quang nóng bỏng.
Đóa hoa này vô cùng lộng lẫy, tinh xảo khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ ghen ghét vẻ đẹp của nó, thế nhưng nhiệt độ của nó lại rất cao, nếu không phải Tịch Thiên Dạ dùng chân nguyên bao phủ thì sợ là phương viên trăm mét đã bị nó đốt chát.
Bất quá điều kỳ quái là đóa hoa này không phải phát ra hỏa diễm, mà là ánh sáng thần thánh.