Cỗ nguy cơ kia làm toàn thân hắn căng cứng.
Trong lòng Dương Thiên Khuyết lạnh lẽo, lập tức ý thức được điều không đúng, là một trong tam đại chân truyền của Nguyên tông nhiều năm như vậy thì ý thức cùng với kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng không kém, không suy nghĩ nhiều liền lập tức lui về phía sau.
Mặc dù hắn đã rút lui nhưng vẫn có một đạo bóng đen đuổi theo như hình với bóng, khi hắn lùi về thì chốc lát sau cũng đã đuổi kịp.
Đùng!
Dương Thiên Khuyết căn bản không kịp phản ứng thì cái bóng đen kia đã đụng vào người hắn, lực lượng kinh khủng bộc phát ra, khiến hắn như đang đâm vào một tòa núi lửa đang phun trào đánh bay hắn ra ngoài.
"Cái gì!"
Tóc tai Dương Thiên Khuyết bù xù, vạt áo nhuốm máu, khuôn mặt tái nhợt, trên bụng của hắn xuất hiện một lỗ máu to cơ nắm đấm, đại lượng nội tạng đang chảy từ trong đó ra.
Chỉ vẻn vẹn bằng một kích đã trực tiếp đánh nát đế cương hộ thể của hắn, dù cho Bán Đế Chi Thể cũng không chống cự được mà bị thương, trong sát na đó đã tổn thất mất một phần năm sinh cơ trong thể nội của hắn.
Lực lượng đáng sợ như vậy đã có thể sánh ngang với một kích toàn lực của nhị kiếp Bán Đế. Nhưng Nhiếp Nhân Hùng cũng chỉ vẻn vẹn là một tu sĩ Đại Thánh cảnh thôi mà?
"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi đã cường đại như thế từ bao giờ?"
Dương Thiên Khuyết rung động nói.
Bóng đen tập kích Dương Thiên Khuyết chính là Tịch Thiên Dạ, sau khi đánh tan công kích của hắn thì Tịch Thiên Dạ đã nhanh chóng phản kích, đánh trọng thương hắn.
"Vì sao ta không thể cường đại thế?"
Tịch Thiên Dạ khoanh tay, ánh mắt đạm mạc nói.
"Ngươi chỉ có tu vi Đại Thánh cảnh, dù là thế nào cũng không thể nào có năng lực cường đại như vậy được, cỗ lực lượng kia căn bản không có thuộc về ngươi, có phải ngươi đang dùng thủ đoạn gì đó không? Huống chi lúc ở Không Hồn Sơn..."
Dương Thiên Khuyết mới nói ra được một nữa đã ngậm miệng không nói nữa, sự tình ở Không Hồn Sơn kia vô luận là thế nào hắn cũng không thể truyền ra được.
Nếu không một khi dính tội mưu sát thái tử Tử Tiêu Vương triều thì dù có là sư phụ Hồng Lâm Đế Gỉa cũng không thể bảo hộ được hắn.
Hắn đã bị Nhiếp Nhân Hùng đánh cho mất khôn rồi.
Bất quá, khi ở Không Hồn Sơn thì Nhiếp Nhân Hùng cùng lắm có thể so với lực lượng của một Bán Đế bình thường thôi, chắc chắn không thể nào có được lực lượng đáng sợ như vậy, còn nếu nói chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Nhiếp Nhân Hùng đã phát triển đến bực này thì hắn lại càng không tin tưởng.
Cho nên hắn mới hoài nghi trên người Nhiếp Nhân Hùng đang có một đồ vật đặc thù trợ giúp hắn.
Cạnh tranh danh ngạch Chân Mộc Linh Thổ chính là quyết đấu công bằng, không cho phép sử dụng ngoại lực.
"Ta có dùng ngoại lực hay không thì ngươi không nhìn ra được đâu, dù có là những Đế giả trong Tiên Cung kia ra xem cũng không thể nào biết được."
Tịch Thiên Dạ khoanh tay thản nhiên nói.
Khi ở trong Không Hồn Sơn hắn đã thu thành Đạo Minh Hoàng Thi Văn số bảy, chỉ dùng lực lượng đơn thuần đã không chênh lệch gì với Bán Đế trải qua một lần Sinh Tử kiếp, huống chi Minh Hoàng Luyện thi đặc thù vô cùng, mà lại được sử dụng trong tay hắn thì dù cho đối phó với một Bán Đế nhị kiếp cũng không cónvấn đề.
Một tên Dương Thiên Khuyết căn bản không có chút uy hiếp nào cả.
Dương Thiên Khuyết nghe thấy vậy sững sờ, bỗng nhiên nhìn về phía đám mây trong Thiên Cung, trong lòng từ từ chìm xuống.
Nếu như Nhiếp Nhân Hùng sử dụng ngoại lực thì dù cho hắn không thấy được nhưng đám Đế giả trong Thiên Cung cũng sẽ phát hiện, nhất định có thể tìm ra vấn đề.
Dù sao Đế giả tìm hiểu được pháp tắc hoàn chỉnh, tương hợp với Đế pháp trong thiên địa, tu sĩ phổ thông dù sử dụng bất kỳ lực lượng gì cũng không thể che giấu được tai mắt của bọn hắn.
Có Thần Long Thiên Nữ chủ trì đại hội lần này thì ai có thể công nhiên gian lận mà không bị phát hiện?
Hiện tại trong Thiên Cung không có nửa điểm động tĩnh, cũng không có bất cứ Đế giả nào đứng ra lên tiếng hiển nhiên là Nhiếp Nhân Hùng không có gian lận mà đang dùng lực lượng của bản thân mình.
"Làm sao có thể!"
Dương Thiên Khuyết căn bản không thểtưởng tượng được tại sao Nhiếp Nhân Hùng lại sở hữu một sức mạnh đáng sợ như thế?
Hắn không phải lần đầu tiên diện kiến Nhiếp Nhân Hùng, trước kia Nhiếp Nhân Hùng chính là một tên phế vật, chỉ là nhân vật mang tính tiêu chí, ngoại trừ việc có được một phụ thân tốt thì cơ bản không có cái gì nữa.
Không chỉ có Dương Thiên Khuyết mà toàn bộ Thiên Cung, thậm chí cả Thiên Cự sơn mạch cũng chấn động rất mạnh.
Tất cả Đế giả có mặt ở trong Thiên Cung đều quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ ngoài ý muốn.
Việc liên quan đến Nhiếp Nhân Hùng cùng với Dương Thiên Khuyết thì dù cho những Đế giả như bọn họ cũng nghe thấy. Nhưng tin đồn lại hoàn toàn tương phản với việc bọn hắn tận mắt trông thấy đây.
Người được xưng là phế vật là Nhiếp Nhân Hùng lại dùng một quyền đánh trọng thương được Dương Thiên Khuyết.
Mặc dù Dương Thiên Khuyết không phải là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Cơ thánh thành nhưng cũng được xếp vào trong mười vị trí đầu, việc thành đế trong tương lai là điều tất nhiên, thậm chí hắn còn có một tia cơ hội trở thành Chí Cường giả như Nguyên Hoa Đạo Chủ.
Về phần Nhiếp Nhân Hùng luôn bị coi là phế vật, thường xuyên bị người khác đem ra chế giễu, lại khác biệt hoàn toàn với những gì hắn vừa thể hiện ra, căn bản không cùng một loại người.
Không chỉ có nhóm Đế giả mà ngay cả Nhiếp Thiên Đế Chủ cùng với Thượng Nguyên Tông Chủ cũng đều ngây ngẩn cảngười.
Một người là phụ thân của Nhiếp Nhân Hùng, người còn lại là ông ngoại của hắn, hai người tự nhận mình rất hiểu con cùng với ngoại tôn của mình.
Từ nhỏ đến lớn Nhiếp Nhân Hùng không có bất cứ thiên phú gì hơn nữa lại không thích tu luyện, cho tới bây giờ còn chưa đột phá đến cảnh giới Đại Thánh.
Vì thế Nhiếp Thiên Đế Chủ không còn ôm bất cứ hi vọng nào, đưa hắn ra làm thông gia với Hải tộc, giúp hắn hưởng vinh hoa phú quý một đời là đủ rồi.
Nhưng Nhiếp Thiên Đế Chủ nằm mơ cũng không nghĩ tới là trên Thiên Cự sơn thì con mình lại có biểu hiện như thế.
"Cái này... "
Nhiếp Thiên Đế Chủ nhìn về phía Thượng Nguyên Tông Chủ, ánh mắt có chút ngây ngốc, trong lòng có nỗi kinh hỉ với ngạc nhiên không thể nói ra lời được, dù sao Nhiếp Nhân Hùng đã biến hóa rất lớn so với trước đây.
"Có là Nhân Hùng có kỳ ngộ gì đó đặc biệt, về sau hỏi hắn một chút là được, công pháp hắn tu luyện có khác biệt rất lớn với những công pháp bình thường, cho dù là ta cũng không thể nhìn thấu được, trong đó khẳng định có bí ẩn."
Thượng Nguyên Tông Chủ trầm ngâm nói.
"Công pháp hắn tu luyện xác thực rất cổ quái."
Nhiếp Thiên Đế Chủ nghe thấy vậy cũng khẽ gật đầu, hắn có thể nhìn ra được chỗ khác biệt của Nhiếp Nhân Hùng.
Thực tế thì tu vi của Nhiếp Nhân Hùng bây giờ cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Thánh mà thôi, không có nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sở dĩ có thể đánh trọng thương được Dương Thiên Khuyết là bởi vì Nhiếp Nhân Hùng có thân thể cường đại không thể tưởng tượng được, thậm chí đã mơ hồ vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
Sự tình quỷ dị như vậy nếu nói Nhiếp Nhân Hùng không gặp được cơ duyên gì thì không ai tin.
Nhưng Nhiếp Thiên Đế Chủ cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao khi việc ở Thiên Lan kết thúc, Nam Man đại lục đã phát sinh kinh biến, những vùng cấm khu liên hệ càng chặt chẽ hơn với những không gian khác nên dù cho có tình huống đặc biệt gì phát sinh cũng không nằm ngoài ý liệu của hắn.
"Không ngờ rằng có một ngày con ta khiến cho ta nở mày nở mặt với người đời."
"Đồ phế vật không nên thân a!"
Hồng Lâm Đế Gỉa đầy rẫy vẻ lo lắng, hận không thể một tay chụp chết tên xuẩn tài ngu xuẩn Dương Thiên Khuyết này!
"Dương Thiên Khuyết, ngươi muốn giết ta ư? Ta cũng đang có ý này, sự tình ở Không Hồn Sơn cũng nên chấm dứt thôi."
Nhiếp Nhân Hùng dậm mạnh chân đi đến, Đạo Minh Hoàng Văn thứ bảy u ám xuất hiện trên thân thể hắn, từ từ lan tràn ra khóa lại toàn bộ Huyền Không Đảo, khí tức thâm thúy mà hắc ám từ từ bộc phát ra từ trên người khiến hắn trông như một ác ma đi ra từ địa ngục vậy.