Trên con đường nhỏ phía trong núi, Tịch Thiên Dạ bước lên từng bậc thang bằng đá xanh từng bước, từng bước tiến về phía trước. Bên trong Linh Thánh sơn cây xanh sum suê, yên lặng mà đẹp đẽ, tiếng nước suối chảy róc rách qua từng tảng đá, dường như là mạch đập của đại địa đang chuyển động một cách đều đặn. Một lão giả áo xám dẫn đường tiến về phía trước, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nhìn lên phía đỉnh núi ánh mắt tràn đầy sự sùng kính.
Rất nhanh, hai người tới quảng trường trên lưng ngọn núi, quảng trường này vốn không lớn, phía trên lại được bày biện rất nhiều pho tượng, mỗi một pho tượng đều chứa sự uy nghiêm trầm trọng, như là chúa tể của trời đất này đang bễ nghề nhìn xuống nhân gian, một loại khí thế khiến người khác không dám ngẩng người lên mà ngước nhìn.
Lão giả áo xám tiến lên trước cung kính vái pho tượng một cái, vẫn giữ nguyên vẻ mặt trang nghiêm nói: "Từ khi Trường Thương học viện sáng lập đến nay cũng đã hơn 3600 năm, từng xuất hiện qua 17 vị Thánh Giả, thời điểm huy hoàng nhất thậm chí có tới năm vị Thánh Giả xuất hiện cùng thời. Mà người trong truyền thuyết sáng tạo ra học viện chúng ta là Thủy tổ, một tồn tại vĩ đại bao trùm qua những vị Thánh Giả khác, hắn từng có một thời xưng bá khắp toàn bộ đại lục Nam Man này, lúc đó cả trăm nước triều bái, đó là cảnh tượng tráng lệ nhường nào."
"Đáng tiếc, không có vĩnh viễn giữ được cảnh tượng ngày đó. Đến nay học viện ngày càng suy sụp, chỉ có thể ở thu mình đặt tại một đất nước nho nhỏ này, những người đời sau này của chúng ta chính là tội nhân thiên cổ, thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông a."
Lão giả áo xám khẽ thở dài một cái, từ bảy mươi năm trước, khi mà vị Thánh giả cuối cùng của Trường Thương học viện ngã xuống, đã đến gần trăm năm không có sinh ra Thánh Giả.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua quảng trường, hết thảy 17 tôn pho tượng, mỗi bức chính là một vị Thánh giả đã từng sinh ra trong Trường Thương học viện. Ngàn năm học phủ, cũng chỉ có Thánh Giả mới có tư cách được đắp thành pho tượng, đặt tại bên trong quảng trường Thánh sơn, vinh danh là bậc tổ tiên của học viện.
"Dù cho Trường Thương học viện đang suy sụp, nhưng con sư tử dù già vẫn còn hung uy, cũng không phải người nào cũng đều có thể tùy tiện ức hiếp. Huống chỉ học viện này đã trải qua hơn 3600 lịch sử, không phải dễ ăn như vậy!!!"
Trong mắt Lão giả áo xám lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, mắt hắn xuyên qua tầng tâng mây mù, nhìn về phía cái hồ nước chỗ sâu, cùng một đám người đang tụ tập quanh đó. Hiển nhiên tin tức Xích Huyết tông - Tô Bá Nha đến Trường Thương học viện đã sớm được các nhân vật cao tầng của học viện biết đến. Ngôn Tình Tổng Tài
Một tên địch nhân lại dám nghênh ngang đi vào nơi hạch tâm, trọng địa của Trường Thương học viện, đây chính là trực tiếp khiêu khích một cách trần trụi, là chuyện mọi người đều biết mà không cần ai nói.
"Tịch Thiên Dạ, khi bước vào Thánh sơn sống hay chết không còn do ngươi nắm, nếu thành công thì một bước lên mây, như cá chép hóa rồng; còn như nếu thất bại thì thân tử đạo tiêu, lúc đó mọi chuyện không cần nhắc đến nữa."
"Ngươi là thiên tài, được vạn người kính ngưỡng, sùng bái. Một khi đã là thiên tài thì phải thừa nhận gánh nặng, trách nhiệm mà người bình thường không thể làm được. Thành Thánh là con đường đầy chông gai, ngươi nếu đã có cái dã tâm kia, thì phải có tâm lý chuẩn bị gánh chịu tất cả mọi chuyện. Cho nên dù là thành công hay thất bại, ngươi đều không được phép hối hận, không được phép sợ hãi, phải dũng cảm tiến về phía trước trên con đường mà ngươi đã chọn, bởi vì đặc sắc nhất là quá trình mà người tiến tới chứ không phải là một cái kết quả. Ngươi đã hiểu chưa?"
Lão giả áo xám dùng ánh mắt lấp lánh nhìn qua Tịch Thiên Dạ, hắn chưa từng nói nhiều lời như vậy, bởi vì học viên dám khiêu chiến Thông Thánh sơn thực sự là quá ít, đã năm mươi năm qua chỉ có một mình Tịch Thiên Dạ. Hắn thủ hộ tại Thánh sơn đã hai trắm năm, xuân tới thu đi, thời gian cứ như vậy trôi mau, nhưng mà số lần hắn tiếp dẫn người đến đây khiêu chiến thì đếm cả hai bàn tay cũng không tới, kỳ thật trong lòng luôn có chút thất vọng, cùng bất lực.
Khi còn trẻ ngay cả chút hùng tâm tráng trí khiêu chiến Thánh sơn đều không có, không dám bỏ đi tất cả, thiếu quyết tâm cùng dũng khí, thì sao lại có thể bước đến con đường thành Thánh. Con đường thành Thánh tràn đầy nguy cơ, từ xưa có biết bao nhân vật phong vân đã ngã trên con đường thành Thánh này, nếu như không có dũng khí phấn đấu, thì vĩnh viễn đều không có khả năng thành Thánh.
Trường Thương học viện từng sinh ra 17 vị Thánh Giả, toàn bộ đều khiêu chiến qua Thông Thánh sơn. Trong đó có vị thất bại dừng lại trước tòa Thánh sơn thứ ba, có vị dừng lại trước tòa Thánh sơn thứ hai. Thậm chí có đến hai vị Thánh Giả tổ tiên, ngay tòa Linh Thánh sơn thứ nhất cũng không có xông qua. Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, bọn họ dù có thất bại hay thành công họ đều không ngại ngần xông qua Thông Thánh Sơn.
"Kẻ không đúc thành Thánh tâm, vĩnh viễn không có cơ hội thành Thánh. Đi thôi, người trẻ tuổi, hi vọng ngươi có thể thành công, hi vọng Trường Thương học viện chúng ta lại có thêm một vị Thánh Cảnh đại năng."
Lão giả áo xám đứng chắp tay, ánh mắt xa xăm nhìn về phía đỉnh núi, quảng trường thật ra chính là con đường thông hướng đỉnh núi, giờ đây không còn con đường nhỏ lát đá xanh trong núi nữa, mà thay vào đó là cầu thang Thông Thiên, dẫn hướng Đại Đạo huy hoàng, tiến thẳng vào bên trong chín tầng trời.
Lão giả thủ hộ trên Thánh sơn tên là Cung Đại Hải, không có ai trong học viện biết tuổi tác thực sự của hắn, rất nhiều trưởng lão trong học viện lúc còn trẻ đã gặp hắn yên lặng trông coi Thánh sơn, mãi đến khi đã trở thành trưởng lão, đến tuổi thọ dần hết, đến khi chết, Cung Đại Hải vẫn như cũ thủ hộ tại trên thánh sơn. Hắn tiếp đón một đời lại một đời người, cũng đưa tiễn một đời lại một đời người, hắn tựa như hoá thạch sống của học viện, giống như lúc nào đều có thể tìm thấy hắn trên Thánh sơn.
Tịch Thiên Dạ hơi hướng lão giả cung kính thi lễ, sau đó bình tĩnh hướng về phía thánh sơn đi đến. Có ít người, có lẽ trong mắt hắn rất nhỏ yếu rất, nhưng lại tuyệt không nhỏ bé. Đại địa tự nhiên đều có chỗ vĩ đại, dù cho có nhỏ bé lại có thể thật vĩ đại, đối với vũ trụ, đối với đất trời, đối vạn vật tự nhiên, thời khắc đều phải bảo trì một lòng kính nể, dù cho hăn là Tiên Đế cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Tịch Thiên Dạ không cảm thấy thánh lộ đối với hắn có khó khăn thế nào, cỡ nào nguy hiểm, nhưng hắn lại thưởng thức những người có tín ngưỡng cùng lòng kiên trì thủ hộ.
Linh Thánh sơn ở bên trong bốn tòa thánh sơn là thấp nhất, nhưng cũng cao đến vạn trượng, đâm thẳng vào mây trời, từ dưới ngửa đầu nhìn lên là không thấy phần cuối, như tại Thiên Đình.
Tịch Thiên Dạ lạnh nhạt tiến lên, từng bước một đạp lên cầu thang trên Thánh lộ, cầu thang gồm 9999 tầng, mỗi khi đạp lên một tầng đều phải tiếp nhận áp lực cùng khảo nghiệm càng ngày càng lớn, gian nan.
Xông thiên lộ, Linh Thánh sơn là khảo nghiệm đầu tiên trên Thông Thánh Sơn, chỉ có tu sĩ xông qua Linh Thánh Sơn thì mới có tư cách xông đến khảo nghiệp khó khăn hơn, nếu ngày cả Linh Thánh Sơn đều xông không qua, phía sau khảo nghiệm căn bản cũng không khả năng hoàn toàn thì khảo nghiệm phía sau càng không có khả năng hoàn thành, so với việc chịu chết không có gì khác nhau.
Dù sao, khảo nghiệm bên trong Thánh lộ thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mà mục đích của Thiên Lộ chính là đào thải những người không có tư cách xông qua Thánh lộ, cảnh tỉnh bọn hắn tránh việc tiến lên chịu chết một cách vô ích.
Dưới chân Thánh sơn, bên xung quanh hồ nước.
Rất nhiều người từng đám tụ tập ở chỗ này, tốp năm tốp ba, hoặc đứng ở trên mặt nước, hoặc ngồi tại dưới cây cổ thụ, hoặc đứng tại bên trong hòn đảo nhỏ... Có lão sư cùng trưởng lão Trường Thương học viện, có học viên Trường Thương học viện, có cả cường giả đến từ Trường Thương thành bởi vì tò mò tiến tới, thậm chí có một ít đến từ vực ngoại, dù không phải người Trường Thương thành. Bọn hắn đều không ngoại lệ, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn về phía Thánh sơn, nhìn về phía người trẻ tuổi muốn xông thánh lộ.
"Muốn xông Thánh lộ, uy phong thật lớn!!! Hừ, tự cho rằng mình có chút thành tựu, liền không biết mình có bao nhiêu cân lượng, đúng là ngu muội buồn cười mà."
Phía trên một hòn đảo nhỏ trên hồ, một tên lão sư của Trường Thương học viện khinh thường giễu cợt nói. Hắn tên là Vương Giang Thuận, từng là lão sư của Tịch Thiên Dạ, tu vi là Tông cảnh bốn tầng, cho nên chỉ có thể giáo dục Phàm cảnh ban.
Nói đến hắn cùng Tịch Thiên Dạ là người quen biết cũ. Dù sao Tịch Thiên Dạ từng dừng lại tại Phàm cảnh hơn mười năm, không tránh khỏi cùng hắn có quan hệ. Hắn từ trước tới nay đều chướng mắt Tịch Thiên Dạ, tại bên ngoài hay sau lưng đều không ít lần nói Tịch Thiên Dạ là một cái phế vật, một bùn đất không dựng nổi thành tường. Thậm chí ngay tại trên lớp học ngay, trước mặt tất cả học viên nhục mạ, nói Tịch Thiên Dạ không cần tới vào trong lớp của hắn.
Một tên cho tới bây giờ vẫn luôn bị xem thường, từng nhiều lần bị chế giễu trước mặt các bạn học cùng lão sư, đột nhiên biến thành thiên tài tuyệt thế, thành học viên lấy sức một người địch mười người, trở thành học viên được học viện vô cùng coi trọng, chuyện tương phản lớn như vậy, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, như bị ai đó đánh thẳng vào mặt hắn vậy.
"Vương lão sư, Tịch Thiên dạ hắn dù kém cỏi thì so với người vẫn mạnh hơn đi, hắn có bao nhiêu bản lĩnh ta không biết, thế nhưng bản lĩnh của ngươi có bao nhiêu ta lại rất rõ ràng."
Bên người Vương Giang Thuận vang lên thanh âm của một nữ nhân, một nữ lão sư với dáng người bốc lửa, liếc mắt khinh thường lườm hắn.