Đáy lòng Vân Thành Dực nặng chình chích nhìn Vân Chí Thần nghi hoặc. không dứt.
Bề ngoài Vân Chí Thần tìm đến tận cửa xem ra có vẻ rất hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thấy có quá nhiều chỗ khúc mắc.
"Tiểu vương gia không cần kinh hoảng, ta không có ác ý. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, dù ngài không nói rõ địa chỉ trong thánh phù truyền tin. Nhưng có một loại bí pháp có thể suy đoán đại khái vị trí của ngài lúc gửi tin dựa trên dấu vết để lại trên âm phù."
Vân Chí Thần mỉm cười hết sức bình tĩnh giải thích.
"Tự tiện làm trái, đoán định vị trí người gửi thánh phù truyền tin có phù hợp với quy định của ám bộ không? "
Vân Thành Dực lạnh lùng nói.
"Mặc dù không phù hợp quy định, nhưng làm vậy cũng vì bất đắc dĩ. Dù sao thân phận của tiểu công chúa và Tiểu vương gia quá mức tôn quý, chúng ta nhất định phải đảm bảo an toàn của các ngươi. Tất cả cũng là vì an nguy của hai vị
thôi."
Giọng Vân Chí Thần đầy vẻ thành khẩn, không lộ ra chút dị dạng nào từ đầu đến cuối.
"Chúng ta sẽ không tới ám bộ tổng đà theo lời ngươi đâu, ngươi đi đi." Vân Thành Dực lạnh giọng nói.
"Tiểu vương gia..."
Vân Chí Thần hơi nhíu mày.
"Ngươi không cần nhiều lời, ý ta đã quyết."
Vân Thành Dực khoát tay cắt lời Vân Chí Thần.
Vân Chí Thần thấy cảnh này, nhìn chằm chằm vào Vân Thành Dực. Khuôn mặt gã dần lạnh đi.
"Ngươi cũng không ngu quá nhỉ."
Tịch Thiên Dạ đưa mắt trở lại, nhàn nhạt nhìn Vân Thành Dực.
"Thạch Đầu tiền bối, thật xin lỗi."
Vân Thành Dực cúi đầu không dám nhìn Tịch Thiên Dạ, mắt đầy vẻ áy náy. Hắn không nên truyền tin cho ám bộ ở Cự Quy thánh thành, càng không nên gạt Thạch Đầu tiền bối mà vụng trộm báo với ám bộ. Giờ đây hắn chỉ mong hành
động của mình không tạo ra sai lầm quá lớn.
"Giỏi! Giỏi cho một tiểu vương gia Vân Thiên cổ quốc. Dù có chút đơn thuần, nhưng lại không ngu ngốc."
Vân Chí Thần đột nhiên cười ha hả, điệu bộ ngập tràn vẻ càn rỡ, không còn lưu lại chút khiêm tốn cung kính vừa có.
"Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Vân Thành Dực kịch biến, cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao.
"Làm gì? Dĩ nhiên là mang tiểu công chúa cùng Tiểu vương gia đi Vân Chí Thần cười một tiếng dữ tợn. Trên cả đại lục đang có không biết bao nhiêu người tìm kiếm hai tiểu gia hỏa này, thế nào cuối cùng lại gặp hắn. Bắt được
bọn này về chính là lập công đầu.
"Ngươi không phải người của ám bộ?"
Giọng Vân Thành Dực run rẩy, vẻ ngoài trong nháy mắt kinh hoảng tới cực điểm. Vân Tử Vận cũng là ý thức được tình huống có vấn đề, nhất nhất nắm chặt ống tay áo của ca ca.
Vân Chí Thần cười không nói.
Lúc này một giọng khác lại vang lên bên ngoài thủy tinh cầu.
"Hắn dĩ nhiên là ám bộ của Vân Thiên cổ quốc các ngươi. Có điều hiện giờ đã thuộc về huyết tinh quỷ tước tộc. Không... chính xác phải là nô bộc của huyết tỉnh quỷ tước tộc chúng ta... Khắc khắc..."
Một trận cười âm dương quái khí vang lên trong nhà hàng, quanh quẩn không ngớt giữa không gian yên ắng thanh nhã. Nháy mắt đã thấy năm sáu gã huyết bào nhân khôi ngô cao lớn xuất hiện giữa nhà ăn, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.
Thực khách trong tửu lâu đang dùng bữa ai nấy nhìn lại đầy vẻ bất thiện. Người có tư cách ăn uống ở thủy tinh cầu đều là hạng bất phàm. Bất kỳ một ai cũng là đại nhân vật có chút máu mặt, bị người khác quấy rầy như vậy ai có thể cho qua được.
Có điều khi họ vừa thấy đám người huyết quang ngút trời, đầu mọc sừng thú dữ tợn, huyết bào in đồ đằng của huyết tinh quỷ tước tộc kia liền đồng loạt cụp mắt lại cả đám. Không ai dám nhìn, cũng không ai dám nói câu nào.
Trên đại lục, Huyết tinh quỷ tước tộc luôn mang danh xấu, nổi tiếng bá đạo và ngoan độc. Một khi chọc vào họ rất khó dứt. Hơn nữa chủng tộc này vô cùng mạnh mẽ, đế giả không chỉ có một vị, trên đại lục không có mấy ai có thể chống lại.
Khách nhân ở thuỷ tinh cầu dù có lai lịch bất phàm, nhưng cũng không muốn trêu chọc huyết tinh quỷ tước tộc. Thậm chí có người sợ tai bay vạ gió, tính tiền rồi rời đi thẳng.
"Ngươi... Ngươi phản bội... Cổ quốc..."
Vân Thành Dực bỗng nhiên thấy bốn năm gã huyết tinh quỷ tước tộc xuất hiện trước hắn, cả người khẽ run rẩy. Gương mặt thanh tú trong chốc lát tái nhợt vô cùng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được chuyện này. Suốt đường đi cẩn thận ẩn nấp lo sợ bị phát hiện, nơm nớp trà trộn vào Cự Quy thánh thành, cuối cùng lại vì một hành động ngu ngốc mà toàn bộ công sức bỏ ra đều đổ bể. Thậm chí có thể vì thế mà hại chết cả muội muội lẫn tiền bối.
"Phản bội? Ha ha, Tiểu vương gia, ngươi có tư cách gì nói ta phản bội. Trên đại lục này luôn là mạnh được yếu thua. Chỉ trách Vân Thiên cổ quốc quá yếu đuối. Chim khôn biết chọn cành mà đậu. Huyết tinh quỷ tước tộc mạnh hơn, cớ sao ta lại không thuần phục? Chẳng lẽ lại đi bán mạng cho Vân Thiên cổ quốc các ngươi? "
Vân Chí Thần cười lạnh đầy vẻ khinh thường. Mắc kẹt ở Vân Thiên cổ quốc không lâu, hắn đã chủ động đầu phục vào huyết tinh quỷ tước tộc. Thậm chí toàn bộ ám bộ của Vân Thiên cổ quốc ẩn tại Cự Quy thánh thành cũng bị hắn chỉ điểm cho cường giả huyết tộc nhổ tận gốc.
"Ha ha, không tệ không tệ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nô tài của chúng ta đúng là rất hiểu đạo lý. "
Mấy gã huyết tinh quỷ tước tộc nọ nghe vậy cười ha hả, ngập tràn sự cao ngạo.
"Ta nhổ vào, chim khôn biết chọn cây mà đậu? Ngươi xứng nói ra câu này? Ngươi là đồ tiểu nhân tham sống sợ chết, bội bạc, lấy oán báo ân"
Vân Thành Dực giận tới mức run người, hận không thể một kiếm giết phăng bản mặt ghê tởm phía trước.
Người của Ám bộ phần lớn đều tuyệt đối trung thành với Vân Thiên cố quốc. Từ lúc biết Vân Chí Thần phản bội đã có thể phần nào đoán được số phận của những thành viên ám bộ khác ở Cự Quy thánh thành.
"Tiểu súc sinh, dám mắng ta? Rõ ràng là chán sống rồi. Ngươi tưởng mình vẫn là Tiểu Vương gia phong quan vô hạn chắc? Hừ, chờ tới lúc rơi vào tay ta thì
sẽ cho ngươi biết thế nào là sống dở chết dở".
Vân Chí Thần mắt đầy vẻ lạnh lùng, cặp đồng tử tỏa ra ám muội đi kèm ác độc.
Một bóng dáng cao lớn tiến tới trước, đẩy bật Vân Chí Thân qua một bên, kém chút nữa té ngã trên mặt đất.
"Cẩu nô tài, chút nữa sẽ cho người cơ hội phát tiết. Giờ thì câm miệng lại cho. lão tử."
Thân ảnh đó lạnh lùng nói.
Vân Chí thần nhận ra người vừa tới, không dám tức giận chút nào. Ngược lại, gã cúi đầu khom lưng, vô cùng cung kính đáp:
"Đúng đúng, thuộc hạ tuân mệnh”.
Thân ảnh cao lớn không thèm để ý tới hai tiểu gia hỏa Vân Tử Vận và Vân Thành Dực, ngay từ đầu chỉ tập trung vào Tịch Thiên Dạ mà thôi. Từ trên cao nhìn xuống, một đôi đồng tử của hắn đỏ ngầu, tràn đầy sát khí lạnh như băng:
"Huynh đệ Tước Thần Quang của ta là do ngươi giết? "
"Ngươi là ai?"
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn gã huyết tộc nọ mà đáp.
"Ta là huynh trưởng của Tước Thần Quang, Tước Ất Sâm'.
Tước Ất Sâm lạnh lùng đáp.
"À, ngươi cũng muốn tìm chết sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không! Ta đến tiễn ngươi đi chết. Cho ngươi biết tục danh của ta cũng là cho ngươi biết mình chết trong tay ai, để cúng tế linh hồn chưa siêu thoát của huynh đệ ta."
Giọng Tước Ất sâm tràn đầy sát cơ, khí tức mỗi lúc một mạnh dần. Toàn bộ bên trong Thủy tinh cầu ngập tràn một cỗ huyết khí nông đậm.
"Đáng tiếc, huynh đệ của ngươi đã bị ta hủy diệt tận gốc, căn bản đến vong hồn cũng chẳng còn."
Tịch Thiên Dạ vẫn nói như không. "Ngươi muốn chết!"
Một luồng nộ khí không thể nuốt trôi, không thể ngăn cản bùng nổ từ người Tước Ất Sâm.