Ở Thương hội Viên Cao, hội trưởng Trương Viên Cao nhìn tin tức mới nhất do thủ hạ truyền tới, trong mắt hắn đầy vẻ trầm tư.
Tịch Thiên Dạ thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Chuyện xảy ra ở quảng trường Trường Thương đã khuếch tán một cách điên cuồng trong Trường Thương thành, rất nhiều thế lực đều nhận được tin tức như thế, dù sao sống trong Trường Thương thành, tình báo là rất trọng yếu, gần như tất cả thế lực đều có tổ chức tình báo riêng của mình.
Một học viên nổi tiếng phế vật ở học viện Trường Thương lại lấy một đấu mười, đánh bại mười thành viên có cùng cảnh giới trên linh bảng, nhìn bên ngoài có vẻ như không có quan hệ gì với các thế lực tổ chức lớn tại Trường Thương thành.
Nhưng trên thực tế, bất kỳ một học viên ưu tú hay là nhân vật nổi tiếng ở học viện Trường Thương đều được các thế lực lớn quan tâm.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
Bởi vì, tương lai của Trường Thương thành, thậm chí là tương lai của Lan Lăng quốc rất có thể sẽ được nắm giữ trong tay của bọn hắn. Dù sao, giang sơn luôn có người mới, một thế hệ mới thay thế cho một thế hệ cũ, một ngày nào đó những thiên tài tuyệt thế này sẽ trở thành cây to che trời.
Vì vậy nên các thế lực lớn luôn cực lực lôi kéo những người trẻ tuổi, cho dù không thể lôi kéo cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng đắc tội. Mà nếu như một thiên tài nào đó sau này sẽ đối đầu với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để diệt trừ, bóp chết từ trong trứng.
“Tuổi còn nhỏ, đã có tu vi linh cảnh tầng tám, hơn nữa còn luyện thành Thối xán thánh quang trong truyền thuyết, lấy một đấu mười, thật sự là đáng gờm mà.”
Trương Viên Cao lắc đầu cảm thán, mặc dù biết rõ Tịch Thiên Dạ rất không tầm thường, nhưng lại không tầm thường đến khiến hắn phải giật mình.
Từ trước đến nay trực giác của thương nhân luôn rất nhạy cảm, hắn đã sớm nghi ngờ Tịch Thiên Dạ không đơn giản, hoặc có lẽ lai lịch Tịch Thiên Dạ rất bí ẩn, vì thế hắn cam nguyện đưa ra một nửa gia tài cũng không đi làm cái việc lật lọng ấy.
“ Thiên phú như vậy, trăm phần trăm có thể trở thành Thiên cảnh tu sĩ, hùng bá một phương, thậm chí có xác xuất lớn trở thành Tôn giả. Một vị Tôn giả tương lai a, ta vẫn là nên đi tới nhìn một chút Thiên Bảo Sơn.”
Trương Viên Cao suy nghĩ trong lòng.
Trước đây, Thiên Bảo Sơn từng gửi thiệp mời cho hắn, hy vọng hắn có thể qua đó cùng trao đổi một chút về việc hợp tác. Nhưng mà, Thiên Bảo Sơn ở Trường Thương thành này lại không có danh tiếng, nếu không phải Tịch Thiên Dạ chủ động nói ra, hắn thật sự không biết ở Trường Thương thành còn có một thế lực như vậy.
Phản ứng tự nhiên là hắn có chút xem thường, không có hứng thú với Thiên Bảo Sơn, nên kéo đến hiện tại hắn vẫn không có đi. Nhưng hiện giờ khác rồi, một Tịch Thiên Dạ đã đủ khiến hắn phải thay đổi chủ ý.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, chuyện Tịch Thiên Dạ làm ra ở quảng trường Trường Thương đã nhanh chóng lan tỏa khắp thành, chỉ cần là người hoặc thế lực có được tin tức nhảy bén đều đã biết, cái tên Tịch Thiên Dạ lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của các thế lực lớn ở Trường Thương thành này.
Vốn có ít người không quen biết Tịch Thiên Dạ, dù cho biết được tin tức này cũng không cho là ghê gớm gì, chỉ cho là lại có một thiên tài tuyệt thế xuất hiện tại Trường Thương thành. Mà những người trước đó đã quen biết Tịch Thiên Dạ thì từng người một đều không dám tin tưởng.
Ở phủ quận chúa, ánh mắt Thiên Huân quận chúa tràn đầy kinh ngạc, có chút không tập trung. Dù cho tin tức đã được chứng thật, nàng vẫn không dám tin tưởng.
Luyện thành Thôi xán thánh quang!
Lấy một đấu mười!
Đừng nói ở Trường Thương thành, cho dù là ở thủ đô Lan Lăng quốc này cũng là một chuyện vô cùng kinh diễm, thiên hạ hiếm thấy.
"Trách không được người này tự kiêu như thế, thì ra là có chút năng lực. Đáng tiếc, một người quá tự cao tự đại không nhất định có thể đi được càng xa.”
Thiên Huân quận chúa khẽ lắc đầu, thu hồi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Có lẽ Tịch Thiên Dạ có chút năng lực, nhưng so với nàng vẫn như là hai người hai thế giới, trừ phi có một ngày hắn có thể trở thành Tôn giả.
Tuy nhiên, Lan Lăng quốc lớn vô cùng, nhân khẩu có ngàn tỉ, khắp nơi đều có tu sĩ, cường giả nhiều như mây, người có thể trở thành tôn giả lại có bao nhiêu đây?
Trong lịch sử, có biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế cuối cùng đều chết trong nuối tiếc, cả đời đều không bước ra được một bước kia.
Trở thành tôn giả thật sự quá khó khăn, con đường đại đạo đầy nhấp nhô, kẻ có thể đắc đạo lại trăm không có một, kẻ phải ôm nuối tiếc mà chết lại nhiều vô số kể.
Mà không thể trờ thành tôn giả thì không thể chân chính đi đến thế giới của thượng tầng, lại cùng chúng sinh có gì khác nhau đây, vẫn là hai người hai thế giới.
…
Cuộc chiến học bảng đã kết thúc, Tịch Thiên Dạ không trở về học viện, mà hắn đi đến Thiên Bảo Sơn.
Thiên Bảo Sơn mới thành lập, rất nhiều chuyện đều cần hắn tự mình xử lý, như là bố trí đại trận, dẫn dắt linh khí ở địa mạch sâu trong lòng đất ra, nơi đây là khu vực long mạch của Sơn mạch Trường Thương, một khi hắn dẫn linh khí tụ tập dưới địa mạch ra thì khu vực Thiên Bảo Sơn này sẽ chân chính trở thành Động thiên phúc địa.
Tuy nhiên, bảo địa như thế đương nhiên không thể bại lộ ra, nếu không sẽ khó tránh khỏi tranh chấp.
Vì thế, trận pháp ở khu vực Thiên Bảo Sơn này cần hắn tự mình ra tay bố trí.
Trong thời gian nửa tháng này, Tịch Thiên Dạ đều ở trong Thiên Bảo Sơn, Thiên Bảo sơn bề ngang có một ngàn dặm, dọc ba ngàn dặm, diện tích khá lớn, bởi vì trước đây được xem như núi hoang nên hắn không cần bỏ giá cao để mua lại.
Lúc này, ở trên đỉnh một tòa núi cao chọc trời đến 9,800 mét, Tịch Thiên Dạ đứng đón gió, ánh mắt thâm thúy nhìn xuyên qua biển mây nhìn bao quát khu vực Thiên Bảo Sơn. Trải qua cố gắng nửa tháng, khu vực Thiên Bảo Sơn đã xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất. Đương nhiên, người ở bên ngoài không nhìn thấy được, chỉ có mỗi Tịch Thiên Dạ mới biết.
Một vệt sáng màu xanh biển xẹt qua không trung, nhanh như tia chớp, ở trên không trung tạo ra một đường ánh sáng dài đến gần một trăm thước.
Ánh sáng kia chỉ lấp lóe vài lần đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, ánh sáng thu lại, một lão già xuất hiện ở phía sau Tịch Thiên Dạ, hắn chính là kẻ đã từng danh chấn đại lục Nam Man, được xưng tụng là bán thánh Dược Tôn Hoa Nhất Nhiên.
Trải qua điều dưỡng hơn một tháng, tu vi của lão đã khôi phục một đoạn dài, tuy rằng còn không trở lại đỉnh cao trước đây, nhưng cũng có tu vi Tôn cảnh tầng 7. Tiến thêm một bước nữa sẽ là Đại Tôn, cho dù ở toàn bộ thủ đô Lan Lăng Quốc cũng là hiếm thấy.
Đương nhiên, thời kỳ đỉnh cao của Hoa Nhất Nhiên chính là một vị tu sĩ Đại Tôn cảnh hàng thật giá thật, là Tôn giả cảnh tầng 8 đỉnh cao. Chẳng qua Hoa Nhất Nhiên bị vây khốn ở “thánh giả mộ phần" quá lâu, đã già nua mục nát, đã hao tổn quá nhiều bản mệnh nguyên khí, sợ là cần hai năm nữa mới có khả năng triệt để khôi phục lại.
“Chủ nhân, vị trí chín đại linh trụ đã được xác nhận, tất cả đều dựa theo yêu cầu của ngài mà làm.” Hoa Nhất Nhiên khom người hành lễ nói.
“Rất tốt.”
Tịch Thiên Dã khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía tám ngọn núi chung quanh, gật đầu thỏa mãn.
Chín đại linh trụ chính là chín ngọn núi đặt thù được Tịch Thiên Dạ bố trí, được gọi chung là chín linh phong.
Chín linh phong này là trận cơ chính của đại trận Thiên Bảo sơn, do lấy chín ngọn núi làm trận cơ, nên khi bố trí xong đương nhiên là thiên địa đại trận.
Thật ra, chín tòa linh phong này là dùng thuật dời non lấp biển vận chuyển đến cắm xuống nơi chủ yếu nhất của long mạch Thiên Bảo sơn, dùng để trấn áp long mạch cùng số mệnh.
Từ đây về sau, chín tòa linh phong này sẽ trở thành vị trí mấu chốt của Thiên Bảo sơn, hội tụ tất cả thiên địa linh tú cùng đại đạo tạo hóa.
“Cửu long đã thành, đạo cơ đã trúc, đại trận cửu long ngự thiên nên xuất thế.”
Tịch Thiên Dạ khẽ mĩm cười, một khi đại trận Cửu long ngự thiên được bố trí xong, khu vực Thiên Bảo Sơn này không ngừng đoạt tạo hóa vạn vật, từ đây sẽ vững như thành đồng vách sắt.
Dịch: ƯngVinh95
Biên: Khang_a_ca
Truyện của hoàng lăng gia tộc