Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 450: Bảo Tàng Của Thần Cung



Trong đôi mắt của Cố Khinh Yên hiện lên vẻ lo lằng, trong Thiên Lan di tích không chỉ có dị tộc thượng cổ mà còn có lượng lớn nhân tộc đến từ đại lục Nam Man.

Vào thời điểm biết được Lam Mị xuất hiện trong Thiên Lan di tích, Tịch Thiên Dạ liền biết Thiên Lan di tích sợ là sẽ không được bình yên bao lâu.

"Tịch Thiên Dạ, trên người của ngươi hẳn phải có hai Thiên Lan Thần Đồ đúng không?"

Lam Mị phẳng phất như cảm ứng được gì, bỗng quay đầu về Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt băng lam kia có một tia sáng kỳ quái.

Chỉ có người sở hữu Thiên Lan Thăn Đồ mới có thể cảm ứng được Thiên Lan Thần Đồ trên người của người khác. Nàng có chút khó hiểu, vì sao Tịch Thiên Dạ lại có thể sỡ hữu đến hai Thiên Lan Thần Đồ được? Theo lý mà nói, với tu vi và năng lực của Tịch Thiên Dạ, không thể có khả năng có được hai Thiên Lan Thần Đồ.

"Thiên Lan Thần Đồ?”

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, sững sờ, lấy ra hai mảnh sách cổ làm bằng da dê từ trong không gian trữ vật ra

“Ngươi đang nói tới cái này à?”

Hai cuốn sách da dê cổ này phân biệt là hai địa đồ không hoàn chinh, một cuốn chính là U Lan Tư cho hẳn, một cái khác thì là di vật của Tịch Chấn Thiên.

"Không tệ, cho ta đi”

Lam mị gật gật đầu, nói ra thản nhiên như không Nàng vung ống tay áo lên, một đạo hàn quang bản ra, quét về hướng Tịch Thiên Dạ, muốn cướp hai phần Thiên Lan Thần Đồ kia vẽ.

Thế nhưng cổ tay của Tịch Thiên Dạ khẽ động, đánh vỡ đạo sánh sáng băng lam kia, không cho Lam Mị đạt được mục đích.

“Đồ hẹp hòi!"

Lam Mị hừ lạnh một tiếng.

"Vật này có quan hệ mật thiết với Thiên Lan di tích, không thể tùy tiện cho ngươi được."

Tịch Thiên Dạ nói nhẹ.

Mặc dù hắn còn không biết rốt cuộc cuốn sách da dê cổ kia có ích lợi chỗ nào, nhưng cũng có thể cảm nhận được vật này có một tia liên hệ thần bí với bản nguyên pháp tắc trong Thiên Lan di tích, sợ là không phải phàm vật.

"Thiên Lan Thần Đồ!”

Thạch Nghĩ Hoàng đang quỳ trên mặt đất vừa thấy Tịch Thiên Dạ tiện tay liền căm ra hai phần Thiên Lan Thần Đồ, con ngươi bỗng co rụt lại.

Hắn làm sao có thế ngờ được một người trẻ tuổi thế này mà có thể đoạt được hai phần Thiên Lan Thần Đồ. Thạch Nghĩ tộc bọn hẳn đã được truyền thừa mấy chục vạn năm, luôn sinh sống trong Thiên Lan di tích, thế mà dù chỉ một phăn Thiên Lan Thần Đồ cũng chưa từng thấy qua.

"Tịch Thiên Dạ, ngàn vạn lăn không thể đưa Thiên Lan Thần Đồ cho Ma tộc, nếu không thì không chỉ Thiên Lan di tích, kể cả đại lục của nhân tộc các ngươi đều sẽ gặp tai họa ngập đãi

Thạch Nghĩ Hoàng hét lớn.

"Quỳ xuống cho ta."

Thanh niên Ma tộc đang trấn áp hắn liền trực tiếp vỗ một bàn tay xuống, đánh cho Thạch Nghĩ Hoàng năm gọn trong lòng đất

Lam Mị chắp tay, cũng không có tiếp tục trắng trợn cướp đoạt, chỉ là thản nhiên nói

"Tịch Thiên Dạ, Thiên Lan Thần Đồ có tổng công sáu phần, chỉ có thu thập đủ sáu phần mới có thể phát huy ra giá trị thực sự của nó. Nhưng từ xưa đến nay, không một người nào có thể thu thập được hoàn chỉnh.

Lam Mị vừa nói vừa vung tay, một luồng ánh sáng léo lên, ba cuốn sách da dê cổ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, bề ngoài giống hai cuốn trước mặt Tịch Thiên Dạ như đúc.

Năm phần Thiên Lan Thần Đồ!

Hóa ra trong tay Lam Mị ma nữ đã nắm giữ được ba phần Thiên Lan Thần Đồ rồi.

Thêm vào hai cuốn của Tịch Thiên Dạ, đã có năm. phần xuất hiện, chỉ thiếu có một phần cuối cùng chưa

rõ tung tích mà thôi.

Thạch Nghĩ Hoàng cực độ rung động, đã mấy chục vạn năm nay Thiên Lan Thần Đồ chưa từng được ai thu thập hoàn chỉnh.

Thậm chí trải qua biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm, đã có mấy Thiên Lan Thần Đồ bị người ta mang ra ngoài, đã sớm không biết tung tích.

Theo lý mà nói là vô cùng khó có khả năng tập hợp được hoàn chỉnh sáu phần Thiên Lan Thần Đồ.

Thế nhưng bây giờ năm phần Thiên Lan Thần Đồ đã xuất thế trước mặt hắn, khiến cho nội tâm của Thạch Nghĩ Hoàng sinh ra dao động, đồng thời cũng có một cỗ sợ hãi sầu lo vô cùng.

Năm phần Thiên Lan Thần Đồ đã hiện thế, nếu như phần cuối cùng cũng lọt vào tay Ma tộc, vậy thì hậu quá khó mà tưởng tượng được

Mà phần thứ sáu đó ở nơi nào trong Thiên Lan di ích thì không chỉ mỗi hắn biết, mà là ai ai cũng biết, không chủng tộc nào không hay.

“Ma nữ, ngươi đã diệt Quát Thương tộc?”

Thạch Nghĩ Hoàng trợn tròn mắt, bên trong Thiên Lan di tích vốn là đều biết rõ tung tích của hai phần Thiên Lan Thần Đồ, một ở Hắc Bạch Thần Thành, một trong tay Quát Thương tộc.

Thiên Lan Thần Đồ ở Hắc Bạch Thần Thành hơn nửa không có vấn đề gì, vậy thì không còn nghỉ ngờ gì nữa, sợ là Quát Thương tộc đã bị Ma tộc tiêu diệt, nếu không thì Thiên Lan Thần Đồ không thể có khả năng rơi vào tay bọn chúng.

"Ồn ào!”

Đôi mắt lạnh như băng của Lam Mị lần đầu liếc về phía Thạch Nghĩ tộc, trong đó hiện lên một vòng sát cơ, hiển nhiên lúc này tâm tình của nàng hoàn toàn không tốt chú nào.

Sau một khắc, một cột sáng màu băng lam lạnh lẽo vô cùng từ trên trời giáng xuống, giống như thần phạt, rơi xuống người Thạch Nghĩ Hoàng. Khiến cơ thể, của Lão cứng đờ, sau đó cả người hóa thành một bức tượng băng, màu bằng lam u ám dưới ánh mắt trời nhìn hết sức yêu dị.

Thạch Nghĩ Hoàng trừng lớn đôi mắt trong vô vọng, không thể nhúc nhích tí nào, chỉ có thế nhìn sinh cơ trong cơ thể điên cưỡng trôi mất, không có cách nào ngăn cản.

Sự sợ hãi, bất lực khi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từng bước đi tới cái chết, thật sự là tuyệt vọng đến mức kinh dị. Cuối cùng, sinh cơ của Thạch Nghĩ Hoàng đã hoàn toàn cạn kiệt, hóa thành một bức tượng bằng cứng ngắc, ngã xuống đất.

Trong thiên địa an tính vô cùng, trong lòng của mọi người đều lạnh lẽo, câm như hến.

Một đời cường giả như Thạch Nghĩ Hoàng cứ như vậy chết đi, mà cái chết còn thảm vô cùng.

Thạch Nghĩ tộc xôn xao, đâu đâu cũng là tiếng la khóc bi thương tuyệt vọng, có mấy người lao thắng ra cửa thành, muốn báo thủ cho Hoàng của họ, nhưng bị Ma tộc trấn thủ ngoài đó xóa sổ sạch sẽ trong nháy mất, dù là một chút bụi cặn cũng không còn.

Trước mặt thực lực tuyệt đối chính là nỗi bi ai như vậy đấy.

Sau khi giết chết Thạch Nghĩ Hoàng, Lam Mị chậm rãi nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt tỉnh xảo không có bất cứ cảm xúc nào.

"Tịch Thiên Dạ, Thiên Lan Thần Độ được xưng là Thiên Lan Thần Chỉ, có quyền hạn tối cao trong Thiên lan di tích, nếu sở hữu nó thì có thể tiến vào một chút mật địa tuyệt mật của Thiên lan Thần Tông, thậm chí là chỗ Thiên Lan Thần Cung thần bí kia cũng có thể tiến vào”

Vừa nói, Lam Mị vừa chỉ tay lên trời, trỏ về phía cuối của Thiên Thê Thế Giới, nơi mà một tòa thần cung mênh mông tỏa ra thần quang rực rỡ đang ngự ở đó.

"Ai cũng biết Thần Lan Thần Thổ chính là tầng thứ ba của Thiên Thê Thế Giới. Tân thứ nhất và tầng thứ hai phân biệt là Thiên Lan Thần Cung và Thiên Lan Cấm Địa. Kỳ thật toàn bộ bảo vật và cơ duyên chân chính của Thiên Lan Thần Tông đều nằm trong Thiên Lan Thần Cung và Thiên Lan Cấm Địa."

"Đương nhiên, chỉ có tập hợp được hoàn chỉnh sáu phần Thiên Lan Thần Đồ, hợp lại thành Thiên Lan Thần Chỉ mới có quyền hạn tiến vào Thiên Lan Thần Cung. Nếu không, cho dù ngươi đoạt được một phần hay cả năm phần thì cũng chả khác gì nhau, vẫn là không có tư cách tiến vào."

“Tịch Thiên Dạ, bản cung không có nhỏ mọn như ngươi, ngươi đã không chịu cho ta, vậy thì bản cung đưa ba phần thần đồ này cho ngươi vậy"

Lam Mị vung tay lên, ba phần Thiên Lan Thần Đồ, đang lơ lửng trước mặt nàng bỗng bay về phía Tịch Thiên Dạ.

Cố Khinh Yên và Cố Vân cũng hơi sững sờ, không, ngờ Lam Mị ma nữ lại sảng khoái như vậy, vừa nói xong liền lập tức đưa ra ba phần Thiên Lan Thần Đồ.

Thiên Lan Thần Đồ chính là có liên quan với bí mật lớn nhất và bảo tàng của Thiên Lan di tích đó nha.

Đổi thành người khác, ai lại muốn chắp tay tặng cho người khác a?

Huống chỉ Lam Mị ma nữ cường đại vô cùng, nếu là muốn đoạt lấy hai phần Thiên Lan Thần Đồ từ tay Tịch Thiên Dạ sợ là cũng dễ như trở bàn tay, bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv