Công Tôn Vô Dịch nắm rạp trên mặt đất, người phủ đầy bụi đất, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, hẳn không thể tin được vì sao hẳn có tu vi Thánh Nhân rung vị mà đối đầu với Tịch Thiên Dạ chỉ giống như một đồng tử nhỏ yếu, cực kỳ bất lực, lực lượng ngập trời trong cơ thể hắn không cách nào phát huy ra tất cả đã bị trấn áp xuống mặt đất.
"Ngươi đến cùng là người nào?".
Ánh mắt Công Tôn Vô Dịch rốt cục cũng xuất hiện vẻ sợ hãi, sự cường đại của Tịch Thiên Dạ nằm ngoài dự liệu của hẳn, trình độ đó đã mạnh hơn hẳn rất nhiều, mạnh đến mức so với Tịch Thiên Dạ, hắn chỉ yếu ớt giống như một người bình thường mà thôi.
- Từ bề ngoài cùng ới linh hồn mà xem xét thì tuổi không có tuổi tác của Tịch Thiên Dạ cũng không lớn, chí vượt qua ba trăm tuổi, thuộc về thời kỳ Thiếu niên thánh giả. Nhưng cùng là thánh giả trẻ tuổi nhưng tại sao lại chênh lệch lớn đến như vậy?
Công Tôn Uyển Nhi cũng rung động tột đỉnh, đường ca Công Tôn Vô Dịch của mình là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy trong lớp những thánh giả trẻ tuổi, người có thế mạnh hơn hắn rất ít, mà người có thể nghiền ép hắn thì tồn tại như phượng mao lân giác, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong toàn bộ Phúc Hải thánh quốc chỉ có vị hoàng tử Công Tôn Vô Lượng kia mới có được lực lượng đáng sợ như thế đi.
Mà Công Tôn Vô Lượng cũng đã gần đến trăm tuổi rồi, đã vượt qua thời kỳ thanh niên, nhìn thiếu niên kia có vẻ còn nhỏ tuổi hơn vậy nhiều.
Không chỉ có Công Tôn Vô Dịch cùng Công Tôn Uyển Nhi bất ngờ mà những người trong Thạch Kiến thành cũng cực kỳ ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn sang Tịch Thiên Dạ.
Không nói đến việc Tịch Thiên Dạ phách lối, dám động thủ với hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc mà chỉ với lực lượng kinh thiên động địa kia cũng đã làm rung động lòng người rồi
"Người nào dám chiến đấu trong Thạch Kiến Thành?"
Một thanh âm băng lãnh vang lên từ cửa thành, chỉ thấy có một đoàn người đi xuống từ tường thành, từng người được trang bị đầy đủ binh qua, thiết giáp, mang theo một cỗ khí tức sát phạt băng lãnh.
Một người căm đầu có vẻ giống như tướng quân trong nhân loại, dáng người khôi ngô, khí chất băng lãnh, bước từng bước mạnh mẽ đến. Trên người hắn tắn ra một cỗ thánh uy bàng bạc của cảnh giới Thánh nhân thượng vị.
"Thạch Khoát tướng quân, người này dám làm loạn trong thành, không coi quy củ của Thạch Nghĩ tộc. ra gì, cả gan làm loạn, mau đến bắt hẳn lại."
Công Tôn Vô Dịch nhìn sang tướng quân mình đầy thiết giáp kia như thấy cứu tỉnh, vội vàng la lớn.
Tướng quân Thạch Nghĩ tộc tên Thạch Khoát kia cau mày một cái, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, lạnh lủng nói: "Các hạ hẳn phải biết bên trong Thạch Nghĩ thành không được phép chiến đấu, nếu dám phá hư quy củ nhẹ thì sẽ bị trục xuất, nặng sẽ phải nhận tử hình.”
Một số người trong Thạch Nghĩ thành nhìn thấy Thạch Nghĩ tộc ra mặt, không ít người trong số đó đã ngưng trọng hơn hắn. Trong thành này, Thạch Nghĩ tộc chính là chúa tể, Phúc Hải thánh quốc cũng chỉ như tân khách mà thôi, ở đây không có bất kỳ ai dám khiêu khích đến quy củ mà Thạch Nghĩ tộc đặt ra, nếu không sẽ có kết cục rất thê thảm.
Tịch Thiên Dạ đảo mắt qua tên tướng quân kia một chút, nhẹ nhàng đưa tay vào tìm tòi trong hư không, bỏ qua cả khoảng cách mấy chục mét mà chộp tới Công Tôn Vô Dịch giống như bắt một con gà.
Đường đường là hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc mà lại yếu ớt như một con gà con vậy.
“Ngươi định làm gì... Ngươi dám không để ý đến quy củ của Thạch Nghĩ tộc?"
Công Tôn Vô Dịch hoảng sợ nói, thân thể bị cuộn tròn lại run lấy bầy trong tay Tịch Thiên Dạ, thánh khí bằng bạc trong cơ thế không thể phóng thích ra ngoài mảy may tý nào, phảng phất bị một lực lượng cực mạnh trấn áp lại.
"Lớn mật!"
Tướng quân Thạch Nghĩ tộc không ngờ rằng mình đã ra mặt mà thiếu niên nhân tộc kia vẫn dám động thủ thì quả thực không để Thạch Nghĩ tộc bọn hẳn vào mắt chút nào. Trong Thạch Nghĩ thành, Thạch Nghĩ tộc tượng trưng cho quyền uy chí cao vô thượng, không cho phép bất luận kẻ nào khiêu khích.
"Bắt hắn lại cho ta, người dám chống lại, giết không tha."
Thạch Khoát lớn tiếng nói, phất tay ra lệnh, đại lượng quân bảo vệ cùng nhau tiến lên, tầng tầng vây quanh lấy Tịch Thiên Dạ.
Thạch Kiến tộc là chủng tộc từ thời thượng cổ, cơ thể trời sinh đã rất cường đại, thậm chí một số tộc nhân có huyết mạch tỉnh khiết vừa sinh ra đã có thể đạt đến Thánh Nhân rồi, điều kiện tiên quyết của bọn hắn so với nhân loại trên đại lục Nam Man quả thực còn mạnh hơn rất nhiều.
Bất kỳ chủng tộc nào mà tồn tại được từ thời thượng cổ đến nay mà không bị phi hôi yên diệt trong thời gian trường kỳ như vậy đương nhiên sẽ có chỗ khác người. Đương nhiên, Thạch Nghĩ tộc mặc dù rất cường đại nhưng số lượng lại không nhiều, vấn đề sinh sôi nảy nở rất khó nên lực lượng tổng thể so với nhân tộc thì kém rất xa.
Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn những binh sĩ Thạch Nghĩ tộc kia một chút, vẻn vẹn chỉ giậm chân một cái, một cỗ lực lượng kinh người bộc phát ra từ trên người hắn. Trong khoảng khắc, tất cả binh sĩ Thạch Nghĩ tộc vây quanh người hẳn bị một cỗ lực lượng vô hình đụng bay ra ngoài.
Mười mấy thánh nhân tạo thành một tiểu đội mà trước mặt Tịch Thiên Dạ vẫn chí yếu ớt không chịu nổi, còn không ngăn cản được một cái dậm chân tùy tiện của hẳn.
Binh sĩ của Thạch Nghĩ tộc bị đẩy bay toàn bộ, va vào tường thành khiến tường thành khẽ run rẩy.
Thạch Khoát tướng quân hoảng sợ nhìn sang Tịch Thiên Dạ, thiếu niên trước mắt lại mạnh đến tình trạng đáng sợ như vậy, những binh lính này đều là tỉnh nhuệ trong tỉnh nhuệ, bất kỳ người nào cũng có tu vi Thánh nhân mà lại bị người ta quãng đi như quăng một con muỗi.
“Người trẻ tuổi, Thạch Nghĩ thành không phải là địa phương mà ngươi có thể phách lối, ngươi rất mạnh nhưng trong Thạch Nghĩ thành này còn nhiều người nổi bật hơn ngươi nhiều.”
Thạch Khoát tướng quân biết được lực lượng của Tịch Thiên Dạ thì ánh mắt lóe lên một vẻ kiêng kị, không còn dám tùy ý tiến lên nữa, trong lòng hẳn rất rõ ràng, bằng vào lực lượng Thánh nhân trung vị của hẳn sợ rằng không thế làm gì được trước mặt thiếu niên này.
"Ồn ào.
Đuôi lông mày Tịch Thiên Dạ nhăn lại có cảm giác khó chịu, không kiên nhẫn, úp tay, đánh ra một chưởng.
Thân thể tướng quân Thạch Nghĩ tộc kia cứng đờ, ngay lập tức cảm nhận được một cố lực lượng có thể đánh tan trời đất giáng từ trên trời xuống, căn bản không thể nào né tránh được, suy nghĩ của hẳn còn chưa xong thì cỗ lực lượng kinh khủng kia đã rơi vào người hẳn, đánh tan thánh thể của hẳn, sinh cơ trong thể nội liền bị tổn thất một phần năm.
Trong lòng Thạch Khoát tướng quân kinh hãi, lại hội tụ thành hình lăn nữa, sắc mặt trắng bệch vô cùng, ánh mắt nhìn sang Tịch Thiên Dạ đây vẻ sợ hãi cùng kinh hoàng.
Lật tay đánh nhẹ một cái đã mất đi một phần năm sinh cơ của hẳn chẳng phải nói năm lần công kích như vậy là có thể xóa bỏ hẳn khỏi thế gian này sao? Nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng, rốt cục hẳn cũng sợ hãi, không dám trêu chọc Tịch Thiên Dạ nữa
Tu luyện đến cấp độ này như bọn hẳn thì giao thủ chỉ trong nháy mắt mà thôi, năm lần công kích chỉ như một chớp nhoáng.
Quân đội của Thạch Nghĩ tộc đã bị Tịch Thiên Dạ hù sợ triệt để, không còn người nào dám tiến lên.
Những người trong thành cũng trợn mắt há mồm, thiếu niên này thật hung hãn!
Vân Tương Quân cùng Vân Phong Dật nhìn nhau cười khổ, căn bản không ngờ được Tịch Thiên Dạ lại không kiêng nể gì mà động thủ với người của Thạch Nghĩ tộc. Không nghi ngờ rằng đây sẽ là khởi đầu cho toàn bộ chuỗi đại loạn của Thạch Kiến thành.
Tịch Thiên Dạ căn bản không quan tâm đến phản ứng của mọi người, tay nắm lấy Công Tôn Võ Dịch, không coi ai ra gì mà ánh mắt đạm mạc nói: "Chang Quang ở đâu?”
Chang Quang?
Công Tôn Dịch cùng Công Tôn Uyển Nhi nghe vậy thì sững sờ, bất quá rất nhanh hai người đã kịp phản ứng, trước đó không lâu một vị vực vương Thẩm Hải Đào đã bắt được một thiếu nữ, hình như tên là Chang Quang.
Thiếu nữ kia hình như có chút quan hệ với Tịch Thiên Dạ ở Lô Hề Quận Thành, bọn hẳn muốn dùng nàng mà bức tên Tịch Thiên Dạ đó ra.
"Là ngươi!"
Thân thể Công Tôn Vô Dịch cứng đờ, phảng phất như gặp quỷ nhìn sang Tịch Thiên Dạ. Nghĩ đến Chang Quang, lại quay sang nhìn Tịch Thiên Dạ, cả người hẳn nổi da gà, lông tơ toàn thân hẳn đều dựng đứng lên.
Hắn rốt cục cũng biết vì sao mà người này lại thấy quen mắt như thế.