Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 413: Băng Tuyết Không Ngừng



Màn sáng màu băng lam tinh khiết kia bao phủ lấy vạn vật, ngăn cách không cho bất cứ sinh linh nào ra ngoài, dù là thượng vị Thánh Nhân nếu cố đâm xuyên màn sáng đó cũng lánh bật trở lại.

Một tia hàn khí chí âm cũng đủ khiến cả thiên địa này đóng băng lại, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, dù là Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.

"Đại Thánh binh!"

"Đại Thánh binh trong truyền thuyết!"

Sắc mặt đám Thánh Nhân trên trời trắng bệch lại, nhìn vào màn sáng màu băng lam đang bao phủ lấy cả không gian này, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi và kinh dị khôn cùng.

Uy năng kia, khí tức chí cao vô thượng kia, uy nghiêm như một vị quân vương giáng lâm kia.....Đủ để họ hiểu được món binh khí xuất hiện trước mặt họ hiện tại chính là Đại Thánh binh trong truyền thuyết

Cũng chỉ có Đại Thánh binh trong truyền thuyết mới có uy năng, khí tức và uy áp đáng sợ như vậy, biến cả vùng đất này thành thế giới băng tuyết.

"Làm sao có thể, làm sao Tịch Thiên Dạ có thể sở hữu một món Đại Thánh binh?”

"Không thế tin được, Đại Thánh binh trên đại lục này cũng không có được bao nhiêu."

“Mẹ nó, Tịch Thiên Dạ sao lại có Đại Thánh binh, trấn quốc chí bảo của những tuyệt thế cổ quốc kia bất quá cũng đến thế mà thôi.”

Từng tiếng hét kinh hoàng vang lên trong thế giới băng tuyết, tất cả Thánh Nhân đang bị vây ở đây đều đang hoảng sợ vô cùng.

Một kích toàn lực của Đại Thánh binh có thể sánh với lực lượng của Đại Thánh đó nha.

Tất cả Thánh Nhân ở trước mặt Đại Thánh cũng không khác giun dế đối mặt thần linh là mấy, không cách nào chống cự.

Bầu trời như bị đóng băng lại. Hóa thành một tấm gương bằng thủy tinh màu băng lam, hoa tuyết bay lượn khắp nơi, cỗ hàn khí lạnh lẽo kinh khủng đến cực điểm không ngừng tràn ra tứ phương, bao phủ vạn vật trong lớp băng.

Bên trong Hàn Phách Cực Quang Tráo, khả năng hành động của tất cả Thánh Nhân đều nhận lấy sự hạn chế nghiêm trọng, thánh khí trong cơ thể vận hành không suôn sẽ, thánh thể bị băng tuyết đông cứng lại, tư duy trì trệ chậm chạp, khả năng phản ứng lập tức hạ thấp mấy cấp độ.

Tịch Thiên Dạ căm cổ kiếm, hành tẩu trong thế giới băng tuyết, không bị bất kỳ ảnh hưởng cản trở nào hết, vẫn nhẹ nhàng phiêu dật như trước đây. Chỉ lắc mình một cái, hắn liền xuất hiện trước mặt một tên Thánh Nhân, vung tay hạ kiếm một cái, một cái đầu người liền bay ra ngoài, ngay lập tức bị hàn khí hóa thành một bức tượng băng, rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.

Khả năng hành động và tư duy nhận thức của đám Thánh Nhân chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, bây giờ đâm ra ở trước mặt Tịch Thiên Dạ đã yếu đến không thể yếu hơn.

Thánh Nhân còn như vậy, nói chi đến nhóm "thiên kiêu" trên đại lục kia, càng là không thế chịu nối, từng người run run rẩy rẩy, bờ môi vì cơn rét lạnh mà tím ngắt, da trắng bệch ra.

Một chút người có tu vi yếu một chút đều đã hóa thành tượng băng, khí tức sinh mệnh triệt để biến mất, trở thành người chết

Tịch Thiên Dạ mặc dù khinh thường ra tay với bọn họ, nhưng chỉ vẻn vẹn bằng vào hàn khí mà Hàn Phách Cực Quang Tráo tự nhiên tản ra trong thiên địa kia cũng đủ giết chết phân nửa đám “thiên kiêu chỉ tử" Tôn cảnh kia, chỉ có nhóm “thiên kiêu” đã là Đại Tôn hoặc là Thánh Nhân mới có thể ngăn cản được hàn khí của Hàn Phách Cực Quang Tráo xâm nhập.

Đại Thánh binh kinh khủng như thế đấy.

Chỉ với hàn khí tắn ra, không chủ động công kích cũng đủ giết sạch mọi sinh linh dưới Đại Tôn cảnh,

Thân thể của Vân Tương Quân và Vân Phong Dật cứng đờ, đứng ở trên một tòa băng sơn, không ngừng run cầm cập, mặc dù hàn khí chưa đủ để giết chết bọn họ, nhưng giá rét kinh khủng này cũng khiến họ chịu đựng sự tra tấn thống khổ.

Giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc minh bạch, đừng nói đánh với Tịch Thiên Dạ, bọn họ còn chưa chắc có thể ngăn cản một đạo khí tức mà Tịch Thiên Dạ thả ra.

Cùng là người trẻ tuổi, sao mà chênh lệch giữa nhau lại lớn đến vậy.

Kiếm quang phát ra từ tay Tịch Thiên Dạ vẫn không ngừng tung hoành trên hư không, bất quá ở nhờ có thế giới băng tuyết này mà chiêu kiếm của Tịch Thiên Dạ càng thêm lạnh lẽo, phẳng phất như chém một kiếm cũng có thể đóng băng cả thế giới.

Thánh Nhân không ngừng chết dưới kiếm của hắn, dù là trung vị Thánh Nhân cũng không cách nào chống đỡ một kiếm.

Chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại hơn mười thượng vị Thánh Nhân còn sống, còn lại đều đã bị giết sạch.

Một trăm sáu mươi mấy vị Thánh Nhân tham gia vây công Tịch Thiên Dạ, đến nay đã chết hơn chín thành.

“Tịch Thiên Dạ, sao ngươi dám làm như vậy.....!?”

Vị thủ lĩnh của Mộ Khương Sơn ngửa mặt lên trời hét dài, bên trong đôi mắt tràn đây không cam lòng và lửa giận, hai mươi mấy Thánh Nhân được hẳn mang theo đều đã tử vong.

Đừng nhìn Thánh Nhân bên trong Thiên Lan di tích đông như kiến, đó là vì toàn bộ Thánh Nhân trên đại lục này tiến tới đây, trên thực tế, dù là thế lực đỉnh phong như Bạch Cốt Giáo, muốn bồi dưỡng ra một vị Thánh Nhân cũng không phải dễ dàng.

Sỡ dĩ Bạch Cốt Giáo có nhiều Thánh Nhân như vậy, đó là bời vì tích lũy mấy ngàn năm, nội tình của một đại giáo lâu đời đương nhiên sẽ không quá kém.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi hung tàn ngoan độc như vậy, trên đại lục sẽ không có chỗ dung thân!"

'Thủ lĩnh của Thiên La Giáo cũng phẫn hận vô cùng, lần này bọn họ đúng là quá thảm rồi.

Vẻ mặt của Tịch Thiên Dạ vẫn thản nhiên như không, tiếp tục vung kiếm chém giết.

Cái gọi là tông môn tuyệt thế như mấy cái này thật sự là hài hước, bọn hẳn giết người khác thì là chuyện đương nhiên, người khác giết lại thì lại là chuyện trời đất không dung.

Lý luận của bọn chúng chính là quan điểm của cường giả, chỉ là bọn chúng luôn luôn đặt mình ở vị trí cường giả, chưa hề nghĩ tới mình sẽ thành kẻ yếu đáng thương mà thôi

Kiếm của Tịch Thiên Dạ rất đáng sợ, sau khi hẳn đột phá Chí Tôn, lại càng là luyện thành Ngũ Hành Linh Thể, chiến lực của hắn đã đáng sợ vô cùng, căn bản không thể tính toán theo lẽ thường.

Hấn là Chí Tôn!

Nhưng hẳn....cũng không phải Chí Tôn bình thường có thể sánh bằng!

Ánh sáng màu máu phóng tận lên trời, máu của Thánh Nhân nhuộm đỏ cả vùng bằng tuyết này, tạo một vẻ đẹp vừa ma mị vừa huyết tinh.

Thượng vị Thánh Nhân đương nhiên khó bị giết chết, nhưng ở trước sức mạnh vô cùng vô tận của Tịch Thiên Dạ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị chém chết.

Ở trong Hàn Phách Cực Quang Tráo khiến bọn họ. bị ức chế đến tận cùng, thánh thể chữa trị rất chậm. chạp, mà vốn là cần hai mươi kiếm mới có thể giết người, nhờ có Hàn Phách Cực Quang Tráo liền giảm xuống mười chiêu là xong.

Mộ Khương Sơn, Thiên La Giáo, Thương Phong cổ quốc,...

Thượng vị Thánh Nhân của bọn họ không ngừng bị Tịch Thiên Dạ chém giết, giết đến người cuối cùng, khiến cho tam đại thủ lĩnh của thế lực tuyệt thế chỉ còn lại tuyệt vọng sâu thẩm.

"Tịch Thiên Dạ, Thương Phong cổ quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi... Người chờ đấy....Ngươi sẽ không cách nào đặt chân được trên đại lục này nữa....Ai cũng không bảo hộ được cho ngươi.

Thủ lĩnh của Thương Phong cổ quốc hét lên một tiếng dài bi thương không cam lòng từ tận đáy lòng, 'vang vọng trong thiên địa, chấn vỡ cả băng tuyết, lực lượng của thượng vị Thánh Nhân có thể đánh tan núi non dễ dàng, thế nhưng hắn chỉ kịp gầm lên một tiếng, còn chưa có kết thúc đã bị một lưỡng kiếm quang băng lãnh chém làm hai, chém tiệt luôn sinh cơ trong cơ thể, không cách nào sống sót nữa.

Thủ lĩnh của Thương Phong cổ quốc vừa chết, những Thánh Nhân khác của cổ quốc này cũng nhanh chóng bị Tịch Thiên Dạ tiễn đi.

Cuối cùng, thủ lĩnh Thiên La Giáo cũng bị Tịch Thiên Dạ giết nốt, cái gọi là cự đầu trên thượng vị thánh bảng cũng chỉ yếu ớt như con gà con trước mặt Tịch Thiên Da mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv