Tại Tu Tiên giới, một vài đại tông môn cũng có một vài thủ đoạn tương tự, cũng không lạ gì.
Còn Thế Giới Hồng hoang, trong trí nhớ của Thiên Dạ Thánh Tổ, cũng biết một chút kiến thức vẽ đạo binh pháp trận này.
Đạo binh pháp trận, như tên gọi của nó, toàn bộ sinh linh trở thành đạo binh, đạo binh thì trở thành một bộ phận của pháp trận, sau đó hội tụ lực lượng của mọi người lại một chỗ, ý niệm tương liên, khí lực tương liên, toàn bộ ngưng tụ trên một người.
Nguyên lý rất đơn giản, là lấy toàn bộ lực lượng của tu sĩ cấp thấp hội tụ lại một chỗ, góp gió thành bão.
Thủ đoạn như vậy được nghiên cứu ra nhằm mục đích để cho những tu sĩ cấp thấp có một chút cơ hội và khả năng để chống lại tu sĩ cấp cao. Nếu không, chênh lệch giữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và tu sĩ Luyện Khí Kỳ lớn như vậy, nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không có khả năng uy hϊếp được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Một vài đệ tử cấp thấp ở tông môn, tu vi không cao. Lúc đầu Tông môn sẽ bồi dưỡng bọn hẳn thành một nhóm đạo binh, tạo thành từng cái đạo binh chiến trận, chờ đến khi tông môn bùng nổ đại chiến, bọn hắn liền có thế lấy tất cả lực lượng hội tụ lại một chỗ, gia trì trên đại năng của tông, không đến mức hoàn toàn vô dụng.
Đương nhiên, giữa đạo binh pháp trận của Tu Tiên giới, Thái Hoang thế giới có vẻ hơi thô ráp đơn sơ, không ổn định lại có trăm ngàn kẽ hở, có rất nhiều tai hoạ ngầm.
Ở trong mắt Tịch Thiên Dạ, đạo binh pháp trận của Lan Lăng quốc so với trong trí nhớ của Thiên Dạ Thánh Tổ cũng kém xa vạn dặm, không có khả năng để vào mắt được.
"Tịch Thiên Dạ, lực lượng của Đại Tôn ngươi không có cách nào tưởng tượng được, nếu như ngươi hiện tại nguyện ý dừng tay hòa giải, vẫn còn kịp.”
Võ Vương lạnh lùng thốt
Dù cho Cảnh Lập Sơn mang theo lực lượng vạn quân xuất hiện, hẳn vẫn không hy vọng chiến đấu đến cùng với Tịch Thiên Dạ.
Ai biết được Tịch Thiên Dạ có thú đoạn khác hay không, hoặc là vạn nhất xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Tịch Thiên Dạ đấu không lại lực lượng trăm vạn hùng binh, thế nhưng hẳn lại có thể chạy trốn, Cảnh Lập Sơn chưa chắc có thể làm gì hắn.
Ở những lần chiến đấu có thể nhìn ra, tốc độ của Tịch Thiên Dạ đã đến mức kinh thế hãi tục, nếu một lòng chạy trốn, không người nào của Lô Hề quận thành có thể đuổi kịp.
“Một cái đạo binh pháp trận trăm ngàn chỗ hở mà thôi. Các ngươi cũng thật tự tin.”
Tịch Thiên Dạ mỉm cười nhìn hai người kia, lực lượng của trăm vạn quân đội hội tụ ở một người, mặt ngoài hết sức dọa người, trên thực tế lại như cục bột, căn bản không chịu nổi một kích/
"Ngu xuẩn mất khôn, đã như vậy, ta đây liền tiễn ngươi về Tây thiên."
Cảnh Lập Sơn vẻ mặt lạnh lo, thét dài một tiếng, đất rung núi chuyển, mang theo vạn quân lực lượng, nhất kích quân thể quyền oanh ra.
Hổ khiếu sơn lâm, Long Đẳng tại dã.
Khí lực của Trăm vạn quân sĩ, vẻn vẹn theo tổng số để nói, so với Đại Tôn còn cao hơn gấp bội.
Cái kia như núi như biển, có thể nói là sức mạnh vô cùng tận, trực tiếp ở trong hư không nổ tung, lớp mây vạn dặm trong nháy mắt bị thối bay một khoảng trống.
"Đây chính là lực lượng của Đại Tôn? Thật là khủng khϊếp!"
Lô Hẽ quận thành, chúng sinh run lấy bẩy, tất cả mọi người thấy vùng trời có uy áp vô cùng tận ép xuống, ép tất cả mọi người không thể đứng lên. Cổ năng lượng kia, tung hoành ở chân trời, trước đó chưa từng có, phẳng phất muốn xóa trọn cái Lô Hề quận thành.
Phổ thông tu sĩ trong nội thành, đã lúc nào gặp qua lực lượng hung tàn như vậy, kinh khủng như 100 đầu đạn hạt nhân nổ tung ở trên bầu trời
“Xong, Tịch Thiên Dạ xong! Lực lượng trăm vạn hùng binh a, không thể đỡ nối."
Quận vương Hướng Văn Ích kinh hãi, thanh âm nói chuyện có chút run rẩy. Mặc dù cũng là Tôn Giả đỉnh phong, nhưng ở trước mặt cỗ lực lượng kia, chạm phải sẽ phi hôi yên diệt trong nháy mắt.
Cái kia căn bản không phải là lực lượng mà Tôn Giả cảnh có được, chỉ có Đại Tôn mới có thể như vậy.
Hướng Thiên Huân vô cùng khẩn trương, đôi mắt lo lắng nhìn lên bầu trời. Chuyện cho tới bây giờ, nàng chỉ thuận theo ý trời, chờ đợi kết cục.
Hướng Nghị Tuần và Hướng Quảng Hi hai người nhẹ nhàng thở ra, trong mắt tràn đầy may mắn cùng hoảng sợ, cũng may nửa tháng trước Hoàng đế liền tuyên bố dụ lệnh, điều binh vào Lô Hề quận thành, nếu không thì đối mặt với Tịch Thiên Dạ điên cưồng như thế, ai có thể trị hắn.
“Tiểu Chu, Dạ nhi hắn..." Hà Tú Nương đứng ở trên một tòa lầu các chín tâng, hai tay nằm thật chặt vạt áo, vô cùng khẩn trương.
Dù cho nàng mảy may không hiểu tu luyện, nhưng trên bầu trời khí tượng quá mức đáng sợ, tựa như tận thế.
Nếu không phải Chu Khánh Diêm thủy chung tản mát ra một cỗ lực lượng bảo hộ lấy nàng, nàng sợ là đã bị cái kia trăm vạn hùng binh khí huyết cùng ý chí chấn động đến té xuống lầu.
"Phu nhân, chủ nhân chính là tồn taj vô thượng, tại Lan Lăng quốc không người có thể làm gì được ngài." Chu Khánh Diêm an ủi. Chỉ có hắn, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh vô cùng.
Tịch gia tổ trạch, Tịch tổ thân thể run rẩy, trong mất tràn đầy hoảng hốt. Tu vi càng mạnh, càng là có thể cảm nhận được trên bầu trời cái kia hủy thiên diệt địa lực lượng.
Đại Tôn lực lượng a! Cái kia chính là Đại Tôn lực lượng trong truyền thuyết!
Trong lịch sử Lô Hề quận từ trước cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện Đại Tôn, đại biểu cho lực lượng chí cao vô thượng của một nước.
Quyền kình kinh khủng nối liền trời đất, như là trường hồng quán nhật, lấy tốc độ khó mà tin nổi thẳng đến hướng Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đứng ở trên chín tầng trời, phiêu nhiên xuất trần, sắc mặt của hắn lạnh nhạt tới cực điểm, phảng phất trong mắt căn bản không có công kích kinh khủng kia
"Tịch Thiên Dạ, ngươi sợ choáng váng sao? Cảnh Lập Sơn cười ha ha, sức mạnh vô củng vô tận, khiến cho hẳn bành trướng rất mạnh mẽ. Mỗi lần sử dụng quân trận, hẳn có cảm giác mình chính là Đại Tôn, chính là người áp đảo thiên địa vạn vật nhìn xuống các Tôn giả phổ thông,
Võ Vương thấy Tịch Thiên Dạ không nhúc nhích, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Hẳn sợ nhất là Tịch Thiên Dạ không đánh mà chạy, mà Cảnh Lập Sơn rất khó có biện pháp để bắt hắn.
Thế nhưng hắn không trốn đi, ý đồ chống đỡ với lực lượng của trầm vạn hùng binh thì cũng chỉ có một con đường chết.
Bởi vì hẳn rõ ràng, dù cho Đại Tôn cùng Cảnh Lập Sơn chiến đấu với nhau, cũng khó có khả năng cứng đối cứng toàn bộ, mà là dùng cách chiến đấu giằng co.
"Thật chẳng lẽ sợ choáng váng?”
Võ Vương trong mắt lóe lên một vệt nghỉ hoặc, rất là không hiểu Tịch Thiên Dạ vì sao thủy chung bất động.
Chắng lẽ đột nhiên kiến thức đến công kích đáng sợ như thế, trước kia cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy, trong lòng đã tuyệt vọng, dứt khoát đứng đấy bất động chờ chết?
"Không chịu nổi một kích.”
Đang lúc Võ Vương trăm điều khó hiểu thì một đạo thanh âm băng lãnh đột nhiên ở vang lên trong thiên địa.
Chỉ thấy đôi mắt của Tịch Thiên Dạ, đột nhiên hóa thành màu vàng óng ánh như là hai vầng thái dương, hào quang chiếu rọi toàn bộ Lô Hề quận thành, khiến cho người trong thành không mở mắt nổi.
Trong đôi mắt kia rất trang nghiêm, không có bất kỳ tình cảm nào, ở trong đó giống như chứa vô tận thế giới, vô tận sinh linh, vô tận ý niệm...
Đúng là một trong thần thông cao nhất của phật gia, Chúng Sinh Kim Mâu.
Chúng Sinh Kim Mâu vừa xuất hiện, toàn bộ sinh linh của Lô Hề quận thành bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình ngưng tụ, giống như toàn bộ thế giới đều đứng im, tư duy bị khống chế chui ra ngoài thân thể, đồn dập đầu nhập vào Chúng Sinh Kim Mâu.
Cái gì!
Cảnh Lập Sơn khí thế vốn đang kinh thiên động địa, giống như Đại Tôn lâm trần bỗng nhiên cứng đờ, rong mắt tràn đầy run sơ và hối rối.