'Đóa sen xanh sinh ra từ hư không, kiều diễm xinh đẹp, thế nhưng ẩn chứa vô tận sát cơ.
Rất nhiều Tôn giả vẻn vẹn nhìn đóa sen kia một chút, hai mắt liền chảy máu, kém chút mù mất.
Đóa sen xanh nở rộ đến cực hạn, sau đó dần đần tiêu tán. Cùng lúc đó, hai tên Tôn giả viên mãn đỉnh phong cũng tự nhiên biến mất, phẳng phất chưa từng tồn tại.
Tên Tôn giả đỉnh phong khác rốt cục không chịu nổi, đến xoay người nháo nhác bỏ chạy, khủng hoảng vô cùng,
"Chư vị đồng đạo cứu ta."
"Đáng hận a! Ta sao lại ngu xuẩn như thế.”
Đám Tôn giả đỉnh phong còn lại hoảng sợ trốn về thủ phủ quận, bọn hắn không đường trốn trong quận Lô Hề, chỉ có thủ phú quận có lẽ có thể che chở được, bởi vì hoàng thất ở nơi đó.
Là gia tộc lớn nhất Lan Lăng nước, hoàng thất chưa từng xuất thủ, cũng không nói gì.
Nhưng hẳn chỉ ngồi ở kia, tựa như định hải thần châm, để những Tôn giả đỉnh phong cùng đường mạt lộ đi qua tìm kiếm che chở.
Tịch Thiên Dạ dạo bước phía sau, há lại để bọn hắn bình an trốn về thủ phủ quận.
Rất nhanh, lại một Tôn giả đỉnh phong chết dưới kiếm của hẳn.
Thủ phủ quận, bầu không khí ngưng tụ tới cực điểm.
Sắc mặt ai ai cũng cứng ngắc, thân thể như pho tượng, cứng đờ không nhúc nhích.
Gia tộc cùng tông môn đến thủ phú quận dự tiệc có hơn trăm, chân chính xuất thủ với Tịch Thiên Dạ chỉ là số nhỏ, đại bộ phận đều không có tham dự.
Tỷ như hoàng thất Lan Lăng Quốc.
Tỷ như Võ Vương phủ.
Tỷ như Tây Vực Trấn Viễn tướng quân.
Bọn hẳn đều cho rằng nhiều người liên thủ như vậy, thừa sức gϊếŧ chết Tịch Thiên Dạ, dù cho hẳn lên trời xuống đất đều không đường trốn.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng kết cục cuối cùng lại quỷ dị như thế.
Không chỉ tất cả Tôn giả phổ thông chiến tử, ngay cả những Tôn giả đỉnh phong cũng khó trốn một kiếp.
"Chư vị đại nhân, các ngươi nhất định phải làm chủ cho thủ phủ quận a, cầu xin các ngươi cứu Trần thị nhất tộc chúng ta. Tất cả bí ẩn liên quan tới Thiên Lan di tích, Trần gia đều dâng lên toàn bộ, không có giấu diếm mảy may, chỉ xin các ngươi gϊếŧ chết Tịch Thiên. Dạ."
Trần tổ rốt cục ngồi không yên, tràn đầy sợ hãi, quỳ xuống bịch một tiếng, thân thể run lẩy bẩy.
Cảnh huyết dịch Tôn giả vương vãy đầy trời kia đã khiến lão triệt để sụp đổ.
Mà lão không chỉ sợ cho chính mình, đồng thời cũng là lo lắng vận mệnh tương lai toàn bộ Trần gia
Tịch Thiên Dạ gϊếŧ người của Chuẩn Thánh thế lực, của Đế Sư gia tộc đều không chút nương tay, sao. lại nương tay với một Trần gia nhỏ nhoi?
Hắn năm mơ cũng không nghĩ tới nhiều thế lực đỉnh phong đến đây dự tiệc, nhiều Tôn giả đồng thời xuất thủ vây công như vậy, kết quả bị Tịch Thiên Dạ gϊếŧ đến máu chảy thành sông. Sao lại có người đáng sợ như vậy trên đời. Sợ là Đại Tôn đều không thể đi.
Hắn lúc này thật sự hối hận không thôi, hận không thể vả mình hai cái bạt tai, tại sao phải đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ, tại sao phải thế a...
Trần Bân Nhiên ngơ ngác nhìn Trần tổ, người địa. vị cao nhất Trần gia bọn hẳn, đức cao vọng trọng, lúc này lại đáng thương quỳ trên mặt đất, khẩn cầu người khác trợ giúp.
Hãn cả đời này chỉ gặp Trần tổ một lần, trong lòng hắn, Trần tổ chính là người tôn quý nhất trong thiên địa, như một căn đại thụ che trời, chèo chống Trần Gia. huy hoàng cường thịnh. Nhưng mà, người áp đảo chín tầng mây như thế, thế mà cũng có thời điểm sai lãm hèn kém, quỳ rạp xuống đất.
Hết thảy chỉ vì Tịch Thiên Dạ, tên phế vật mà hắn đã từng cảm thấy vô cùng ưu việt, cao cao tại thượng. xem thường.
"Tịch Thiên Dạ!"
Trần Bân Nhiên siết chặt nắm đấm, hắn không tin sự thật trước mặt này, hân thà tin rằng đấy chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng đáng sợ.
Mạnh Vũ Huyên kéo góc áo Trần Bân Nhiên, trong mắt có chút hoảng hốt, có chút đau lòng.
Trần tổ đau khổ quỳ trên mặt đất cầu khẩn, khóc lóc than thở, thế nhưng những thế lực kia lại là không buồn nhìn lão một cái, trực tiếp coi như không khí.
Chỉ là lão tổ một thủ phủ quận, trong mắt bọn hẳn thì chả là thứ gì.
Ai sẽ đi quan tâm sự sống chết của một Trần gia cỏn con, mục đích bọn hân đứng ra hôm nay cũng không phải ra mặt vì Trần gia, mà là muốn bóp chết tên thiên tài Tịch Thiên Dạ này từ trong nôi
Chỉ là không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến nước này.
Hiện tại có chút phiền phức!
Tổn thất nặng nề đã không cách nào văn hồi, tất cả thế lực đều chỉ có thể ngầm ăn cái thiệt thòi này.
Nhưng bây giờ đã không phải là người chết liền có thể giải quyết vấn đề. Sau khi Tịch Thiên Dạ gϊếŧ chết tất cả, chắc chẳn sẽ không dừng tay, bọn hẳn vẫn sẽ phải đối mặt với người trẻ tuổi cường đại đáng sợ, kinh khủng đến không thể tưởng tượng nổi kia.
“Hoàng thúc, làm sao bây giờ?”
Một trung niên Hải Nam Tăn gia nhịn không được, nhìn về phía một lão nhân hoàng thất.
"Trái tim mọi người đã rét run, chỉ hoàng thất mới có thể cho bọn hắn chút cảm giác an toàn. Tịch Thiên Dạ quá kinh khủng, gϊếŧ Tôn giả đỉnh phong đều chỉ với
một kiếm, nếu bọn hẳn đi lên cũng là kết cục tương tự.
Cho nên mặc dù tiếng cầu cứu không ngừng vang lên trên bầu trời, nhưng không ai dám xuất thủ cứu viện.
Loại tình huống kia, Đại Tôn không ra, ai đi lên mà không phải là chịu chết a.
Lần này là một lão nhân áo tím tỉnh thần phấn chấn dẫn đoàn hoàng thất đến, lão chính là thân thúc thúc của đương kim Hoàng đế, địa vị cao quý, mà tu vi cũng là Tôn giả viên mãn đỉnh phong.
"Tịch Thiên Dạ giỏi lâm cũng chỉ là Tôn Cảnh, nếu là Tôn giá thì không khả năng bất bại."
Lão nhân áo tím nhìn lên bầu trời, hồi lâu mới đột nhiên nói một câu.
Có ý gì?
Đám người nghe vậy sững sờ. Bạn có biế𝘁 𝘁rang 𝘁r𝒖yện ~ Tr𝖴ⅿTr𝒖 yện﹒V𝖭 ~
"Ý của hoàng thúc là dù Tôn giả cường đại tới đâu cũng không có khả năng một mực chém gϊếŧ, kiểu gì cũng sẽ kiệt lực, hẳn gϊếŧ nhiều Tôn giả như vậy, hẳn là đã đến cực hạn, không sai biệt lắm."
Một trung niên khôi ngô bên cạnh đấy, mặt không đổi sắc nói.
Rất nhiều người kính sợ nhìn về phía hẳn, người này là thân đệ đệ của đương kim hoàng đế, phong hào Võ Vương.
Được phong hào Võ Vương, có thể thấy được người này cường đại.
Nghe nói, Võ Vương cách Đại Tôn cảnh chỉ kém nữa bước, thậm chí đã từng giao thủ với Đại Tôn quốc. địch mà thuận lợi đào thoát.
'Võ Vương tại Lan Lăng quốc cơ hồ không ai không biết, không người không hay.
Võ Vương vừa nói, quả nhiên không ít người đều phát hiện ra, mặc dù Tịch Thiên Dạ cường thế vô cùng, nhưng khí tức đã có chút phù phiếm, không có ổn định, trên mặt cũng có chút tái nhợt.
Hắn mặc dù có thể gϊếŧ Tôn giả đỉnh phong, nhưng mỗi khi gϊếŧ chết một người, khí tức liền tụt xuống một mảng lớn.
"Đợi đến khí Tịch Thiên Dạ gϊếŧ hết, tất nhiên sẽ kiệt lực, đến lúc đó chính là thời cơ gϊếŧ hắn tốt nhất.
Có người híp mắt, tràn đầy vui mừng khẳng định nói.
"Nói không sai, nhưng ai nguyện ý mạo hiểm?"
Có người phản bác.
Ai có thể biết được Tịch Thiên Dạ có kiệt lực hay không, coi như là kiệt lực, ai biết được liệu hẳn có thể kéo thêm mấy cái đệm lưng hay không.
Giờ khảc này, dù biết rõ Tịch Thiên Dạ đã sắp dầu cạn đèn tắt, cũng không ai dám khinh thường.