Ánh mắt của tất cả mọi người đờ đãn, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Chỉ có Tịch Thiên Dạ bình tĩnh tự nhiên.
Đả Thần Tiên chuyên đánh thần hồn, một khi bị Đả Thần Tiên đánh, thần hồn sẽ bị công kích, thế gian có rất ít bảo vật có thể phá hủy công kích thần hồn của Đả Thần Tiên, cho nên tu sĩ chỉ có thể bằng vào thần hồn của mình để ngạnh kháng.
Nếu như thần hồn đủ cường đại thì tự nhiên sẽ không sợ Đả Thần Tiên, thậm chí có thể dùng thần hồn của mình chấn nát nó.
Diệp Tôn giả thuộc hạng chót đáy trong lớp Tôn giả, mà tu sĩ của thế giới hắc ám tu luyện chủ yếu là ma công tà pháp, kiếm tẩu thiên phong, thường lấy việc giết người để cướp đoạt năng lượng làm đường tắt, cho nên phần lớn đều không có căn cơ vững chắc.
Diệp Tôn giả cũng như thế, hắn không ngừng thôn phệ lực lượng mà người khác tu luyển ra được, căn cơ quá kém, thần hồn bất ổn, khó mà tiến bộ.
Thần hồn của hắn cũng không mạnh hơn Trần Nguyên Thủy là bao. Bị dính Hư Không Liên Hoa Ấn của Tịch Thiên Dạ, lại bị Đả Thần Tiên đột nhiên xuất hiện đánh xuống đỉnh đầu làm Diệp Tôn giả suýt chút nữa bất tỉnh. Thần hồn bị một trận oanh minh như bị thiên lôi oanh kích, đầu choáng mắt hoa, trước mặt chỉ là một vùng tăm tối.
"Chém!"
Tịch Thiên Dạ cũng đoán ra Diệp Tôn giả không chịu nổi Đả Thần Tiên công kích nên sớm đã có chuẩn bị, ngay khi Diệp Tôn giả quay cuồng rơi xuống thì Quân Vương Kiếm trong tay bỗng nhiên sáng lên một đạo hào quang chói mắt.
"Đế Đạo Chỉ Kiếm —- kết thúc!"
Chỉ thấy Quân Vương Kiếm bỗng hiển hiện từng đạo văn huyền diệu, đấy là lực lượng của thiên địa đế đạo, là chúa tể hết thảy, duy ngã độc tôn.
Một khi phát ra, kiếm này ẩn chứa từng tia lực lượng quy tắc của đế đạo nên còn đáng sợ hơn Thiên Phẩm Hoang khí.
Tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ cũng không dám tùy tiện sử dụng Đế Đạo Chi Kiếm, bởi vì lực lượng trong cơ thể hắn căn bản không đủ, một tu sĩ Tông cảnh cửu trọng thiên nếu như cưỡng ép thôi động lực lượng chân chính của Quân Vương Kiếm thì thể nội rất có thể sẽ bị rút khô trong nháy mắt.
Nhưng bây giờ, hẳn đã thi triển ra trạng thái Hậu Thổ Linh Thể, tương dung tương sinh cùng đại địa, vạn vật mẫu khí đều như trăm sông đổ vào biển tụ đến mới giúp hắn miễn cưỡng thi triển ra một bộ phận lực lượng của Quân Vương Kiếm.
Sưu!
Một đạo kiếm mang sáng chói lướt qua hư không, những nơi đi qua thiên địa quy tắc tựa hồ cũng phải tận lực tránh né, không dám ngăn bản, đế đạo quy tắc uy nghiêm như biển, hùng bá thiên hạ, toàn bộ thiên địa vạn vật tựa hồ cũng không dám mạo hiểm vi phạm.
Những học viên phổ thông của Trường Thương Học Viện bị hoàng uy của đế đạo chấn đến tâm thần run rẩy dữ dội, khí tức uy nghiêm kia khiến bọ hắn không nhịn được mà muốn quỳ xuống báy lạy như bái thiên địa quân chủ.
"Không!"
Có lẽ cảm nhận được nguy cơ kịch liệt giáng lâm, tại thời khắc mấu chốt Diệp Tôn giả khôi phục được một tia thần chí thì trông thấy, một đạo kiếm quang kinh dị đang bay về phía hắn làm hắn sợ vỡ mật.
Nhưng mà kiếm quang kia thực sự quá nhanh, nhanh đến mức như xuyên qua thời không, khi hắn kịp phản ứng thì đã muộn...
Oanhl
Đế đạo kiếm quang vút ra, trong nháy mắt đã biến mất tại thương khung mà thân thể Diệp Tôn giả thì ầm ầm nổ tung, từ một phân thành hai, huyết vũ vẩy xuống rừng,
Thân thể Trần Nguyên Thủy cứng ngắc mà đứng nguyên tại chỗ, căn bản không dám tin sự thật trước mắt mình.
Diệp Tôn giả vậy mà lại chết rồi...
Đường đường là Tôn giả mà lại chết trong tay một tu sĩ Tông cảnh, việc này còn ảo mộng hơn cả nằm mơ.
Học viên của Trường Thương Học Viện đều bị chấn trụ, từng người đều chấn động vô cùng.
Mặc dù Tôn giả khiến bọn họ sợ hãi tuyệt vọng đã chết nhưng mọi người vẫn chưa kịp kinh hỉ vì một màn phía trước quá rung động.
Tịch Thiên Dạ học trường... Hắn không khỏi quá mạnh đi!
Hắn chỉ là một học viên nội viện thôi sao, mà không phải là những nguyên lão tu vi cao thâm, đức cao vọng trọng kia?
Nguyễn Quân Trác đồng dạng cũng bị chấn trụ, một màn phía trước làm nàng không thể nào hiểu được.
Vượt cấp giết người thì nàng đã gặp qua, thậm chí bản thân nàng cũng có thể làm được, những tu sĩ Tông cảnh vượt qua hai đại cảnh giới để giết tồn tại cấp Tôn giả, cũng không khỏi quá kinh dị cùng không thể tưởng tượng nổi đi.
Đừng nói là thấy tận mắt, dù là nghe trước cũng chưa có nghe nói qua a
Đại Lục Vân Tiêu Bảng! Ghi chép toàn bộ những tuyệt thế thiên tài, kinh tài tuyệt diễm nhất những dù là người xếp thứ nhất trên Vân Tiêu Bảng hoặc những người đã từng xếp thứ nhất Vân Tiêu Bảng trước kia cũng không có ai tu vi Tông cảnh mà đánh giết được Tôn giả.
Đấy căn bản là chuyện không thể nào.
Dù cho người đáng sợ nhất trên Thánh Nhân Bảng, những ngươi được xếp trên bảng đấy đều là đại năng cực kỳ đỉnh phong nhưng lúc bọn hắn còn trẻ cũng không có khả năng dùng tu vi Tông cảnh để giết chết Tôn gải đi.
"Bây giờ mới nghĩ đến việc trốn thì không cảm thấy hơi trễ sao."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía hư không, Trần Nguyên Thủy đã phóng lên tận trời, hốt hoảng mà chạy.
Tịch Thiên Dạ quá mức quỷ dị, yêu tà, hắn căn bản không phải người, đến cả Tôn giả hắn cũng có thể giết chết thì hắn sao lại dám tiếp tục ở lại.
Nhưng mà Trần Nguyên Thủy vừa bay ra được mấy trăm trượng, một đạo ngân quang đã phóng lên trời, xẹt qua chân trời trong nháy mắt, dùng tốc độ không thể tin mà xuyên qua thân thể Trân Nguyên Thủy.
Thân thể Trần Nguyên Thủy cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống, thình lình trông thấy lồng ngực của bị bị cắm một cây tên nỏ, tên nỏ kia rất tinh xảo, phía trên có khắc. đường vân cổ phác thần bí, tản mát ra một cỗ khí tức hủy diệt kì lạ.
Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, cây tên ngân sắc kia không biết được chế tạo từ vật gì mà làm chặt đứt tất cả sinh cơ trong cơ thể hắn, cho dù là Thánh nhân giánh lâm cũng không thể cứu được hắn.
"Vì cái gì? Tại sao lại để cho ta gặp ngươi?"
Trần Nguyên Thủy cười khổ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hắn tung hoành một thế, tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh, tinh thông tính toán, chưa từng bị ăn thiệt thòi. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ được mình lại chết một cách
không minh bạch như thế, Tịch Thiên Dạ đơn giản chính là ác mộng của hắn.
Trần Nguyên Thủy nhắm mắt lại, mặc cho thân thể rơi xuống dưới, đã chết vậy thì vạn sự đều yên.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, những tên có ý đồ đối phó với Tịch Thiên Dạ đều không ai có kết cục tốt đẹp.
Đương nhiên, những việc đấy bây giờ hắn cũng không thể lo đến nữa.
Nguyễn Quân Trác nhìn Trần Nguyên Thủy rơi xuống đất, hoàn toàn không có sinh cơ, đã hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng, nửa ngày không nói gì.
Trần Nguyên Thủy mặc dù không được xếp trên Vân Tiêu Bảng nhưng trên đại lục cũng có chút danh tiếng, nói đến cũng là một nhân vật kiêu hùng, tương lai muốn trở thành Đại Tôn cũng không phải việc khó gì.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Nhưng mà hắn lại chết trong tay của Tịch Thiên Dạ, việc này sợ là mọi người không ai có thể đoán trước đi.
Tịch Thiên Dạ cũng không nhìn Trần Nguyên Thủy một chút nào, với hắn thì tiện tay bắn chết Trần Nguyên Thủy cũng không khác gì giãm chết một con giun cả.
Hắn thu Diệt Tiên Nỏ vào, vừa rồi chính là dùng Diệt Tiên Nỏ để bắn chết Trần Nguyên Thủy này.
Diệt Tiên Nỏ có danh xưng diệt tiên, có thể đoạt đi sinh cơ của tiên nhân thì giết chết một tên Trần Nguyên Thủy đương nhiên vô cùng đơn giản.
"Đại sư tỷ, ngươi đưa bọn hắn về Yên Ba Đảo đi. Trên đó có một vì Đại Tôn tọa trấn, nếu đi khu vực khác sẽ nguy hiểm đấy”
Tịch Thiên Dạ đi đến trước mặt Nguyễn Quân Trác, thấy sắc khí của nàng đã tốt hơn nhiều liền gật đầu nói.
Hắn đưa ra đan dược chữa thương thì đương nhiên không phải phàm vật, nội thương của Nguyễn Quân Trác cũng đã khỏi được bảy tám phần.
Các học viên vây đầy xung quanh, tất cả nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt kính sợ cùng sùng bái.
Nhất là ánh mắt của mấy tiểu nữ sinh nhìn về phía Tịch Thiên Dạ như đang nhìn thủ hộ thần trong suy nghĩ của các nàng, dáng người cùng phong thái tuyệt thế kia đã khắc thật sâu vào trong đầu các nàng.
Hả?
Tịch Thiên Dạ đột nhiên nhìn về phía không trung, một tầng huyết sắc đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, áp chế khí tức u ám của ma hải vô biên kia lại, trên không toàn bộ Trường Thương Thành đột nhiên phát sinh kịch biến.
"Rốt cục nhịn không được muốn ra rồi sao?" Tịch Thiên Dạ tự lẩm bẩm