"Ma Nhĩ Long, chỉ dựa vào ngươi cũng dám tính toán với chủ nhân, muốn chết phải không!"
Khải Tát hộ pháp trừng mắt về phía tên tướng quân tên là Ma Nhĩ Long kia, trong mắt tràn đầy lạnh lẻo.
Một tên sâu kiến thấp bé cấp độ Thánh Thiên vương lại muốn giăng bẫy phục kích chủ nhân, quả thực khôi hài.
Nếu như hắn giao người cho Thiên Dạ thần điện tổng bộ, có lẽ thật sự còn có một chút cơ hội, nhưng tự mình muốn tham phần công lao lớn nhất, quả thực là muốn chết.
"Nhiếp thái tử, ngươi tha cho ta một lần đi, ta không dám đối địch với ngươi nữa."
Dương Thiên Khuyết không ngừng dập đầu nơm nớp lo sợ, luồng uy thế phát ra từ trên thân Tịch Thiên Dạ, quả thực như là Thần Long trên cửu thiên, còn hắn chẳng qua chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé trên mặt đất, chỉ cần thổi nhẹ một hơi cũng có thể giết chết hắn.
"Sớm biết sẽ có hôm nay, sao lúc trước còn như vậy."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nói xong, hắn liền không tiếp tục để ý Dương Thiên Khuyết mà dẫn theo mọi người đi ra phía ngoài.
Khải Tát hộ pháp thấy vậy liền nở nụ cười âm u, trực tiếp dùng một tay nhấc bổng Dương Thiên Khuyết lên.
Mặc dù bên trong Chân Mộc linh thổ thì Dương Thiên Khuyết cũng có một chút kỳ ngộ, nhưng tu vi cũng chỉ tu luyện tới Thiên Vương cảnh mà thôi, trước mặt Khải Tát hộ pháp có tu vi bán bộ Chí Tôn vương đương nhiên không còn sức kháng cự.
Rất nhanh, sau lưng Tịch Thiên Dạ liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Khải Tát hộ pháp làm chó săn đương nhiên hiểu như thế nào là tốt cho chủ nhân, hắn không chỉ muốn cho Dương Thiên Khuyết chết, mà còn muốn hắn chết thật thê thảm.
Một lát sau, toàn bộ U Minh tộc bên trong phủ đệ đều bị giết sạch, hỏa hoạn rào rạt đốt phủ đệ thành tro bụi.
"Điện hạ, cái tên Tịch Thiên Dạ danh chấn nhân tộc kia chính là tên giả của ngươi?"
Ánh mắt Ngọc Châu ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, bên trong ánh mắt có chút kinh ngạc.
Nàng trực tiếp giáng xuống lãnh địa Tinh Linh tộc, nhưng lại một mực ở xung quanh Băng Lăng thành không hề đi tới khu vực nhân tộc.
Nhưng danh tiếng của Tịch Thiên Dạ trong nhân tộc rõ ràng đã truyền khắp cả đại lục, không chỉ còn giới hạn bên trong nhân tộc nữa.
Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ bên trong Tinh Linh tộc quốc gia cũng đã được nghe đến uy danh Tịch Thiên Dạ.
Chỉ là bọn hắn có làm sao cũng không thể ngờ rằng, cái tên Tịch Thiên Dạ danh chấn đại lục là khách đến từ thiên ngoại như bọn họ kia, lại chính là tên giả của thái tử điện hạ bọn hắn.
Tịch Thiên Dạ không trả lời Ngọc Châu, chỉ cười mà không nói.
Hắn đương nhiên không phải Thái tử của Tử Tiêu vương triều, Nhiếp Nhân Hùng sớm đã chết, chỉ là bây giờ hắn chiếm cứ thân thể Nhiếp Nhân Hùng cũng là một loại duyên phận, cho nên ngay lúc đám người Ngọc Châu gặp khó hắn liền xuất thủ cứu giúp.
"Tinh Linh tộc đã không an toàn, mấy người các ngươi lập tức lên đường, ta phái người đưa bọn ngươi đến Yên Nhạc hoàng đô."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mặc dù nhân tộc cũng không tốt hơn Tinh Linh tộc bao nhiêu, thậm chí càng thêm hỗn loạn. Nhưng Yên Nhạc hoàng đô trong thời gian ngắn hẳn là còn rất an toàn, dù sao Thiên Dạ điện chủ phân hồn cùng Minh Uyên Dạ vương trước đó không lâu cũng đã chịu tổn thất ở bên trong Yên Nhạc hoàng đô, hẳn là sẽ không một ai dám đến Yên Nhạc hoàng đô làm càn.
Hơn nữa hắn đã lưu lại không ít lực lượng bên trong Yên Nhạc hoàng đô, chỉ cần không đụng phải đại hoạ thì cơ bản không có vấn đề gì lớn.
"Điện hạ, vậy ngài đi đâu?"
Ngọc Châu nhịn không được hỏi.
"Ta đương nhiên có chuyện cần phải làm."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trong mắt Ngọc Châu có chút không nỡ, vừa mới trùng phùng cùng điện hạ, kết quả lại phải lập tức rời xa.
Nhưng trong tâm nàng biết rõ, đoàn người của mình đi theo thái tử điện hạ, đương nhiên sẽ liên lụy đến hắn.
"Sao các ngươi lại rơi vào tay Dương Thiên Khuyết? Biển người mênh mông, hắn muốn tìm đến các ngươi hẳn cũng không phải là việc dễ dàng?"
Hà Bách Châu tò mò hỏi.
Cao thủ bộ hạ của Nhiếp Thiên đế chủ tổng cộng cũng có mười mấy người, kết quả đại bộ phận đều rơi vào tay Dương Thiên Khuyết, thật không tránh khỏi sự trùng hợp.
Ngọc Châu nghe vậy thì bên trong đôi mắt lóe lên một vệt phẫn hận, lạnh lùng nói:
"Dương Thiên Khuyết lẫn vào bên trong Chân Mộc linh thổ, ngay lúc nguy nan lại được một vị cao nhân của Thiên Bảo thánh thành cứu giúp, hơn nữa còn cho hắn gia nhập vào Nam Man minh. Kết quả là hắn tâm thuật bất chính, ngay thời điểm U Minh tộc xâm lấn lại âm thầm thông đồng với địch phản bội Nam Man minh, dẫn đến toàn bộ người của Nam Man minh đều bị bắt giết.
"Nam Man minh?"
Trong mắt Tịch Thiên Dạ có chút hiếu kỳ.
"Nam Man minh chính là liên minh do tu sĩ bên trên Nam Man đại lục tạo thành, bởi vì Tinh Linh tộc là đại địa giàu có nhất, cơ duyên nhiều nhất cho nên hấp dẫn rất nhiều người tới lãnh địa Tinh Linh tộc, để không bị ngoại tộc khi dễ, đồng thời có thể giúp đỡ lẫn nhau liền tạm thời thành lập ra Nam Man minh. Ta cùng đám người Bách Hành Vũncũng là được Nam Man minh tụ tập lại, ban đầu đều lang bạc ở nhiều nơi khác nhau."
Ngọc Châu giải thích.
"Thì ra là thế."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu.
Xem ra chỉ có hắn là trễ nải nhiều thời gian như vậy trên lãnh địa nhân tộc, những người khác đều đã trực tiếp đến Tinh Linh tộc.
Cũng thế, luận về cơ duyên cùng của cải, nhân tộc quả thực vô phương so sánh cùng Tinh Linh tộc.
"Đúng rồi, thái tử điện hạ, cách nơi này khoảng bảy vạn dặm về phía tây có một tòa thành trì rất lớn tên là Trạch Thủy thành, tổng bộ của Nam Man minh chúng ta chính là nơi đó. Chỉ có Trạch Thủy thành là đã bị U Minh tộc công phá, có rất nhiều tu sĩ của Nam Man minh chúng ta bị giam giữ ở đó, ngài có thể cứu bọn hắn ra hay không."
Ngọc Châu do do dự dự nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, bên trong Nam Man minh mấy năm, nàng cùng mấy người trong đó chung sống cũng có tình cảm, đương nhiên không muốn bọn họ rơi vào kiếp nạn.
Đổi thành lúc khác, nàng đương nhiên sẽ không để chủ nhân của mình đi cứu người. Nhưng bây giờ biết được chủ nhân của mình chính là vị nhân vật trong truyền thuyết kia, như vậy cứu người đối với điện hạ mà nói có lẽ cũng không khó.
"Trạch Thủy thành? Ta sẽ đi xem một chút."
Tịch Thiên Dạ nhẹ gật đầu.
Cách bảy vạn dặm về hướng tây cũng vừa tiện đường không làm chậm trễ hành trình của hắn.
Tịch Thiên Dạ luyện chế Ma Nhĩ Long tướng quân cùng với những tên tu sĩ cấp cao khác thành thi khôi, sau đó để bọn hắn hộ tống đoàn người Ngọc Châu đi tới Yên Nhạc hoàng đô. Ma Nhĩ Long có thân phận tướng quân U Minh tộc nên trên đường đến nhân tộc hẳn là sẽ không gặp phiền toái gì.
Rất nhanh hắn liền tiếp tục lên đường, đối với Tịch Thiên Dạ mà nói, cứu đám người Ngọc Châu chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.
Cách bảy vạn dặm về hướng tây, Trạch Thủy thành.
Trạch Thủy thành so với Băng Lăng thành mà nói quả thực lớn hơn rất nhiều, xa xa nhìn lại như là một thế lực bá chủ, ít nhất cũng gấp mười lần Băng Lăng thành.
Thủy tinh linh tộc bên trong Tinh Linh tộc luôn luôn giữ quyền thế trọng đại, thuộc về đại tộc.
Mà Trạch Thủy thành lại là một trong thập đại chủ thành của thủy tinh linh nhất tộc.
Hơn nữa vì chuyện này mà hai người họ còn bị U Minh tộc truy sát vạn dặm.
Bây giờ xem ra, bên trong mục tiêu công kích chủ yếu của U Minh tộc hẳn là có Thủy Tinh Linh quốc độ.
"Bên trong Trạch Thủy thành có sóng khí tức rất mạnh, nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Chí Tôn vương rất mạnh ẩn núp, hơn nữa không chỉ một vị."
Sắc mặt Hà Bách Châu ngưng trọng nói, nàng đứng trên một ngọn núi lẳng lặng ngắm nhìn Trạch Thủy thành phương xa.