Tô Hàm Hương nắm chặt ngọc giản, ánh mắt nhìn về phương hướng Tịch Thiên Dạ biến mất, cũng không để ý đến ý tứ Hổ Tam Âm.
"Hàm Hương nha đầu, bản tọa chính là Ma Thần hàng thật giá thật, ngươi không nên cho là ta đang khoác lác. Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, tương lai dù thành thần cũng có thể, ngươi tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội lần này."
Hổ Tam Âm ngưng trọng nói.
Xem bộ dáng Tô Hàm Hương tựa hồ cũng không quá để tâm. Đổi thành những người khác nếu có một vị thần nguyện ý thu nàng làm đồ sợ là đã sớm gật đầu đáp ứng.
"Ngươi chính là chiến thú của Tịch công tử, ta sẽ không bái ngươi làm thầy."
Tô Hàm Hương lắc lắc đầu nói.
"Ngươi xem thường ta!"
Hổ Tam Âm trừng mắt nộ khí xung thiên nói.
Hắn Hổ Tam Âm nói thế nào cũng là một đời Ma Thần, thế mà bị một tiểu nha đầu xem thường.
"Không phải! Ta tin tưởng ngươi là thần linh, bất quá ta vẫn như cũ sẽ không bái ngươi làm thầy."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
Hổ Tam Âm nhíu mày thật sâu, con mắt lạnh lùng nhìn Tô Hàm Hương, bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân mà nàng cự tuyệt mình.
Không sai, mình chính là chiến thú của Tịch Thiên Dạ. Nếu như Tô Hàm Hương bái mình làm thầy, theo một cách nào đó mà nói khoảng cách của nàng cùng Tịch Thiên Dạ sẽ càng thêm xa xôi.
Ngu xuẩn!
Hổ Tam Âm thầm mắng trong lòng.
Hắn chính là thượng cổ ma thần sao có thể một mực làm chiến thú của Tịch Thiên Dạ. Một ngày nào đó hắn sẽ tìm được biện pháp thoát khốn.
Bất quá trong lòng Hổ Tam Âm cũng hiểu rõ, kỳ thực trong mắt Tô Hàm Hương cũng không có khái niệm gì về thần linh. Có lẽ trong mắt của nàng thần linh chẳng qua là mạnh hơn Chí Tôn vương một chút. Dù sao thời đại truyền thuyết thượng cổ đối với người thời điểm hiện tại quá hư vô mờ mịt
"Nếu như ngươi không bái ta làm thầy, muốn bắt kịp Tịch Thiên Dạ có thể nói khó như lên trời, cả đời này cũng không có khả năng. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ."
Hổ Tam Âm liếc mắt thật sâu nhìn Tô Hàm Hương sau đó hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
Làm thượng cổ ma thần tất nhiên hắn cũng có tôn nghiêm cùng ngạo khí, cho dù thiên phú Tô Hàm Hương có cao hơn nữa cũng không có khả năng hắn một mực hạ mình thu đồ đệ.
Tô Hàm Hương siết chặt ngọc giản trong tay, không có chút tiếc hận cùng lưỡng lự nào bởi vì trong nội tâm nàng tin tưởng vững chắc, đồ đạc mà Tịch công tử cho nàng chắc chắn tốt nhất thế gian. Nàng không cần bái bất luận người nào làm sư phụ
Bởi vì Trụ Sơn hoàng bộ cùng Thiên Dạ thần điện hợp tác làm đảo lộn cả thế cục Nhân tộc cương vực, bây giờ nhân tộc đại địa đã triệt để lâm vào chiến loạn. Các đại hoàng bộ cùng bộ lạc đều cảm thấy bất an, sợ trở thành pháo hôi trong thời kì loạn thế này.
Yên Nhạc hoàng bộ vừa mới phục quốc cũng là như thế, thậm chí càng thêm cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng.
Dù sao bên trong chín đại hoàng bộ bên trong, Trụ Sơn hoàng bộ hận nhất chính là Yên Nhạc hoàng bộ, nói không chừng lúc nào đó sẽ ngóc đầu trở lại
Tịch Thiên Dạ du hành trên đường phố Yên Nhạc hoàng đô. Hắn không trực tiếp phá không mà đi bởi vì trên không được bao phủ bởi hàng loạt thượng phẩm Thiên Vương trận pháp cùng thượng cổ cấm chế, tất cả tu sĩ đều không được phép phi hành khi xuất nhập thành thị, nếu không sẽ nhận công kích của trận pháp.
Mặc dù hắn cũng không để ý uy hiếp từ những trận pháp kia nhưng cũng không muốn phá hư an bình của thành này.
Hắn đi bộ xuyên qua tầng tầng đường đi nội thành, cuối cùng một lúc lâu sau mới ra khỏi được Hoàng thành.
"Chủ nhân, Thiên Nam viện nằm ở phía bắc Thu Cách Nhã đại bình nguyên, cách 32 ức năm ngàn cây số"
Sau lưng Tịch Thiên Dạ có một tên trung niên nhân áo bào đen cung kính đi sau Tịch Thiên Dạ, vóc người trung niên này cân đối. Từ cơ thể hắn tản ra hàn ý lạnh lẽo khiến người khác nhìn qua liền không tự chủ được rét run
Người này chính là Thiên Dạ thần điện Khải Tát hộ pháp.
Tịch Thiên Dạ không mang theo những người khác mà chỉ cho Khải Tát hộ pháp đi cùng.
Căn cứ theo tình báo của Tô Lăng Hạo, Nguyên Tố thần trượng và bốn khỏa Thần thạch, một khỏa cất giữ tại Thiên Nam viện nhân tộc, hai khỏa giấu trong hoàng cung Tinh Linh tộc, viên cuối cùng tám trăm năm trước đã bị điện chủ Thiên Dạ thần điện đoạt được, hiện nằm trong Thiên Dạ thần điện.
Thiên Dạ thần điện từ trước đã thần bí, có rất ít người biết được tổng bộ ở nơi nào.
Tịch Thiên Dạ muốn tìm đến tổng bộ Thiên Dạ thần điện tất nhiên cần phải có người dẫn đường.
"32 ức năm ngàn cây số cũng không xa lắm."
Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu, bằng tu vi của bọn hắn đoán chừng trong vòng mười ngày liền có thể tới nơi.
Nói xong chuẩn bị xuất phát, nhưng mới bước chân ra một bước lại dừng một chút, hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn về một điểm trong hư không thản nhiên nói:
"Nếu đã tới thì hà tất phải trốn tránh."
Hắn phảng phất giống như nói chuyện cùng không khí. Khải Tát hộ pháp lại hơi giật mình cảnh giác nhìn bốn phía, chẳng lẽ chung quanh có người nào đang ẩn nấp, vì sao hắn một chút cũng không phát giác được.
"Khặc khặc, lợi hại lợi hại, lại có thể phát giác được nơi bản tọa ẩn thân, khó trách có thể phá được Thiên Tà Thiên Ngô đại trận."
Thanh âm kia lạnh nhạt băng lãnh như hàn phong, khiến cho người khác không tự chủ được sinh ra hàn ý trong lòng.
Tịch Thiên Dạ không có cảm xúc gì nhưng vẻ mặt Khải Tát hộ pháp lại kịch biến, cả người đều kịch liệt run rẩy, đường đường là cao thủ nửa bước Chí Tôn vương giờ phút này lại như gặp ác mộng, kém chút nữa đã đứng không vững quỳ trên mặt đất.
Theo thanh âm kia xuất hiện, hai bóng người từ trong hư không bước ra
Người cầm đầu thân cao chín thước, tướng mạo cương chính,có vài phần khí chất của thượng vị giả. Mặc dù không tản ra bất kì uy áp gì nhưng toàn bộ thiên địa lại giống như bao quanh hắn, lấy hắn làm trung tâm.
"Dạ vương... Dạ vương điện hạ."
Thân thể Khải Tát hộ pháp kịch liệt run rẩy, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên kia tràn ngập sợ hãi.
Thiên Dạ thần điện có tứ đại Dạ vương, địa vị tứ đại Dạ vương chỉ xếp sau điện chủ cùng Phó điện chủ.
Người đàn ông trung niên Trước mắt chính là một trong tứ đại Dạ vương Thiên Dạ thần điện, Minh Uyên Dạ vương.
Tứ đại Dạ vương, bất kỳ người nào trong đó đều là tồn tại tuyệt thế thế gian hiếm thấy, là cự phách của toàn bộ thiên địa
"Khải Tát, phản đồ phản bội thần điện."
Lão nhân áo trắng đứng sau lưng Minh Uyên Dạ vương mặt mũi tràn đầy phẫn nộ quát mắng.
Đây chính là người mà Khải Tát hộ pháp cực kì quen thuộc, Tháp Âm hộ pháp.
Tịch Thiên Dạ một đao trảm diệt Thiên Tà Thiên Ngô, chém giết Vụ Cực kiêu thủ cùng mười vạn hắc ám quân đoàn. Tháp Âm hộ pháp bởi vì may mắn không gia nhập Thiên Tà Thiên Ngô Trận pháp cho nên mới thoát được một kiếp
Tháp Âm hộ pháp bị dọa vỡ mật, cuối cùng không dám mạo hiểm lặng lẽ trốn ra ngoài.
Thiên Dạ Phần Tâm Chú chính là thủ đoạn khống chế mạnh nhất của điện chủ Thiên Dạ thần điện, trên người hắn cũng có Thiên Dạ Phần Tâm Chú.
Hắn đã từng thử chống lại cỗ lực lượng kia, kết quả lực lượng cắn trả thiếu chút nữa đã hành hạ hắn đến chết.
Hắn vẫn cho rằng Thiên Dạ Phần Tâm Chú chính là nguyền rủa ác độc nhất thế gian, không người nào có thể phá giải.
Không ngờ thật sự có người phá giải được lời nguyền này, mà người đó lại đang đứng trước mặt hắn.