Hắn đã có ý muốn lùi bước, cười nói:
- Ha ha, ta chỉ là hảo ý mời thôi, nếu Vân thiếu đã không muốn, tự nhiên không thể cưỡng cầu. Nhưng Vân thiếu có thể nói rõ là đến Tống Nguyệt Dương Thành có chuyện gì không? Dù sao thời kỳ này cũng quá mức nhạy cảm. Ta sợ hai vị sẽ bị liên quan đến, dù sao hai vị đều hảo hữu của tại hạ, Phi Vũ dù liều chết cũng muốn bảo vệ hai vị an toàn.
Giương cung bạt kiếm thoáng cái đã bị hắn nói hiên ngang lẫm liệt như thế, bộ dáng như muốn vì tri trỉ xông vào núi đao biển lửa. Lý Vân Tiêu nội tâm cười nhạt một chút, thầm nghĩ Bắc Vực tứ tú quả nhiên không chỉ tu vị cao cường, mà tâm trí xử sự cũng hơn người thường rất nhiều.
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cảm kích, lớn tiếng kích động nói:
- Đa tạ Lệ huynh coi trọng như thế, khiến tại hạ cảm động đến rơi nước mắt, ở Tống Nguyệt Dương Thành này nếu gặp phải bất luận khó khăn gì, ta đều sẽ trực tiếp trên báo ra danh tự Lệ huynh, có Lệ huynh làm chỗ dựa, sợ rằng sẽ không ai dám đụng đến ta cả.
Mạc Tiểu Xuyên cũng cười nói:
- Vậy tốt rồi, lúc trước đến Tống Nguyệt Dương Thành ta còn lo lắng sẽ có chuyện gì̀, sợ gặp phải cao thủ gì đó. Hiện giờ có Vạn Bảo Lâu làm hậu thuẫn, có thể đi ngang rồi, ha ha.
Lệ Phi Vũ lập tức mắt choáng váng, Nhâm Quang Nhiễm cũng há to mồm, chỉ cảm thấy thập phần không ổn, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lệ Phi Vũ ngượng ngùng nói:
- Vân thiếu nói đùa, ở Tống Nguyệt Dương Thành các ngươi không đi gây người khác, tự nhiên sẽ không ai chọc giận các ngươi. Nhưng nếu như các ngươi chủ động nháo sự, Lệ Phi Vũ ta đây...
- Đã hiểu rõ.
Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
- Nếu có người chủ động chọc chúng ta liền trực tiếp báo ra danh hạo Lệ huynh. Lệ huynh cao thượng, Vân thiếu nhớ kỹ. Nếu hai vị đã không rãnh rỗi đến nhức cả trứng dái, sợ rằng cũng có việc nơi người, cũng không quấy rầy nữa. Tạm thời từ biệt, đều ở trong Tống Nguyệt Dương Thành cả, sớm muốn gì cũng sẽ tái hợp thôi.
Hắn một câu đã chặn lời từ chối của Lệ Phi Vũ về, khiến đối phương không biết nói thế nào.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Chỉ mong vậy, Vân thiếu là bằng hữu mà ta thấy đáng giá thâm giao nhất.
Nhâm Quang Nhiễm trong nội tâm cả kinh, vô luận là hư tình giả ý, hay là hữu cảm nhi phát, có thể khiến Lệ Phi Vũ nói ra những lời này cũng đủ thấy đối phương không đơn giản.
Lý Vân Tiêu ôm quyền cáo từ, cùng Mạc Tiểu Xuyên quay người rời đi, đám võ giả bốn phía nguyên một đám thần thái ngạo mạn, muốn ngăn trước người hai người.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo tinh mang, hồn lực cường đại bỗng nhiên tản ra, chuyển mắt qua, người phía trước liền toàn thân đại chấn, nhao nhao không bất giác thối lui sang hai bên, nhượng xuất ra một lối đi, run rẩy nhìn qua hai người rời đi.
Nhâm Quang Nhiễm nói:
- Phi Vũ, Vân thiếu kia rốt cuộc có địa vị gì? Chẳng qua chỉ là Võ Hoàng thôi, làm sao có thể khiến Mạc Tiểu Xuyên cúi đầu xưng thần như thế được. Phải biết rằng bất luận cường giả Võ Đế nào cũng đều vô cùng kiêu ngạo, mặc dù ngươi cường đại hơn hắn nhiều thì nhiều nhất cũng chỉ sợ hãi ngươi, tôn kính ngươi. Nhưng ta thấy hắn đối với Vân thiếu này, quả thực giống như chủ tớ vậy, đây không phải là tôn kính, mà là kính ngưỡng. Có thể khiến một gã cường giả Võ Đế kính ngưỡng như vậy, hắn rốt cuộc là người phương nào?
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Ta cũng không biết. Thiên Võ Giới khi nào xuất hiện nhân vật như thế chứ, xem ra phải bảo ngành tình báo mau chóng triệt để điều tra chi tiết người này mới được.
Nhâm Quang Nhiễm nói:
- Ân, việc này ta lập tức sẽ phân phó xuống dưới. Còn có ở trong Tống Nguyệt Dương Thành cũng không thể để bọn hắn làm ẩu, phải thăm dò rõ ràng mục đích và hướng đi của bọn hắn, chuyện này ta sẽ bảo Tật Hỏa đi làm.
Lệ Phi Vũ trong nội tâm khẽ động, nói:
- Nếu Tật Hỏa đã làm chuyện này, vậy thì tất nhiên không thành vấn đề.
Người Vạn Bảo Lâu lập tức chỉnh đốn như một, dưới sự suất lĩnh của Nhâm Quang Nhiễm và Lệ Phi Vũ biến mất trên đường.
Lý Vân Tiêu và Mạc Tiểu Xuyên sau khi rời khỏi điểm đáp truyền tống, đi vào trên đường Tống Nguyệt Dương Thành, đường cái giăng khắp nơi, bốn phương thông suốt, lộ ra vẻ phồn hoa vô tận.
Nơi này chính là thương thành đệ nhất thiên hạ -- Tống Nguyệt Dương Thành
Thành trì tuy lớn, nhưng ở chính giữa lại dựng thẳng tám mặt cờ xí cao ngất, từng cái tung bay, đúng là đại biểu cho tiêu chí của bát đại thành viên ban trị sự Thương Minh, ở trên bầu trời đón gió bay phất phới.
Có thể khiến tiêu chí thương hội mình tung bay trên trời cao kia, là mộng tưởng trong suy nghĩ của mỗi một thương hội.
- Vân thiếu, ta nói Tống Nguyệt Dương Thành này không chỉ nhiều thương nhân, tựa hồ thám tử cũng nhiều ah, mới đi được vài bước, đã có hơn hai mươi thám tử đi theo sau lưng chúng ta rồi.
- Ha ha, dù sao hiện giờ là thời kỳ mẫn cảm, tất cả thương hội lớn khẩn trương một chút cũng rất bình thường. Ngươi xem những người buôn bán này, mỗi người đều thân mang thủ đoạn, không có ai là người bình thường cả.
- Vậy có cần nghĩ biện pháp né tránh bọn hắn không? Miễn cho bất tiện chúng ta tìm người.
- Trốn? Trốn đi đâu? Nơi này toàn dân giai binh, Tống Nguyệt Dương Thành hiện giờ sợ rằng đã là đệ nhất thiên hạ thành rồi, mặc kệ bọn hắn đi. Người ta cũng chỉ chấp hành nhiệm vụ kiếm miếng cơm ăn thôi mà.
Lý Vân Tiêu đi tới chỗ một lão thái bà bán Trà Diệp Đản, nói:
- Lão thái bà, xin hỏi trú điểm thương hội Thiên Nguyên ở chỗ nào?
Lão thái bà kia nếp nhăn đầy mặt, thân thể run rẩy, phảng phất như tùy thời đều muốn ngã xuống vậy, lộ ra vẻ hoảng sợ và không hiểu nói:
- Ngươi, ngươi nói, cái gì? Ta, lão, lão thái bà ta, nghe, nghe không...
- Tốt rồi tốt rồi, đừng giả bộ nữa.
Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn ngắt lời nói:
- Tu vị Võ Hoàng tam tinh, cho rằng dán lên chân ẩn tức phù sẽ không ai nhận ra ngươi sao? Không có tác dụng đâu, lão thái bà ưu tú như ngươi, đi tới chỗ nào cũng là đom đóm trong đêm tối cả, tranh thủ thời gian nói cho ta biết đường đến thương hội Thiên Nguyên đi.
Lão thái bà:
-...
Nàng kinh ngạc cả buổi, mới nói:
- Ngươi làm sao phát hiện được hả?
Mạc Tiểu Xuyên cười nói:
- Đoạn đường này tất cả đều là võ giả thực lực không tệ, làm sao có thể xuất hiện một lão thái bà hoàn toàn không có tu vị được. Hơn nữa, một lão thái bà bình thường, ăn được nhiều Trà Diệp Đản vậy sao? Mau đi, đừng chậm trễ thời gian của công tử nhà ta nữa.
Lão thái bà lộ ra vẻ chợt hiểu, nói:
- Thì ra là thế.
Nàng đánh giá hai người, lúc này mới chỉ vào mặt phía bắc nói:
- Đi tới chừng mười dặm, chính là trú điểm của thương hội Thiên Nguyên, nơi nào khí phách nhất thì là nó đấy.
- Mười dặm?
Mạc Tiểu Xuyên chấn động, nói:
- Thành trì này rộng bao nhiêu?
Lão thái bà nhếch miệng cười nói:
- Đông tay xỏ xuyên qua chừng trăm dặm, hai vị nếu không mua một xe chỉ nam đi. Chỉ cần thiết lập tốt địa điểm, xe này tự nhiên sẽ mang bọn ngươi đi qua. Loại xe chỉ nam này chính là đặc sản của Tống Nguyệt Dương Thành nha.