Chỉ thấy Mai Đông Nhi xuyên qua mấy con đường cái, đi vào một tửu lâu hết sức phồn hoa trong thành, nàng ngẩng đầu nhìn sau đó trực tiếp đi vào.
Mấy hô hấp sau, Lý Vân Tiêu cũng đi tới dưới tửu lâu, chỉ thấy phía trên là một khối bản hiệu, trên đó ghi bốn chữ "Hàn Hữu Mai Hương".
- Hàn Hữu Mai Hương? Có ý tứ.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, cũng đi theo vào. Có thể mở tửu lâu ngay khu vực phố xá sầm uất của thành Vũ Phong này, bối cảnh tuyệt đối không đơn giản.
Thành Vũ Phong tụ tập rất nhiều võ giả quả nhiên đúng vậy, trong tửu lâu có ba tầngđã không còn chỗ ngồi. Nhưng làm cho Lý Vân Tiêu ngạc nhiên là, vậy mà không thấy thân ảnh của Mai Đông Nhi.
Trừ phi thi triển bí thuật rời đi, nhưng trước mặt Lý Vân Tiêu làm được chuyện này là không có khả năng. Như vậy chỉ có một giải thích, Mai Đông Nhi vô cùng quen biết tửu lâu này, đi tới phòng bếp phía sau,.
Hắn chuẩn bị đi qua hướng phòng bếp, vừa tới cửa thì đồng tử co rút lại, lui ra phía sau.
Trong phòng bếp có tiếng gầm lên, ngay sau đó là một đạo đao quang bay ra ngoài, xẹt qua bên cạnh Lý Vân Tiêu, trực tiếp đụng vào vách tường tửu lâu, lập tức phá vỡ một cái động.
Lúc này cả tửu lâu ồn ào đã yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt nhìn qua.
Mặc dù mọi người đều giật mình, nhưng không có ai sợ hãi, tất cả đều là võ giả có tu vị trong người. Đều là người chờ ở đây mấy ngày đợi truyền tống đại trận sửa xong, tuy đạo đao quang vừa rồi lợi hại, nhưng còn chưa tới mức khiến bọn họ sợ hãi.
Lúc này trong phòng bếp có tiếng quát lạnh lùng của bà lão, nói:
- Ngươi không xứng!
Ngay sau đó là âm thanh giao thủ của hai người, sau đó một cái bóng từ trong bay ngược ra, trên không trung có máu tươi bắn ra, hiển nhiên là người bị thương bại trận.
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, tiến lên ôm eo nhỏ bóng dáng kia, ôm xuống.
- Ah, Vân thiếu!
Bóng người kia kinh hô một tiếng, khó có thể tin nhìn qua Lý Vân Tiêu, đúng là Mai Đông Nhi, nàng dường như không quan tâm bản thân mình bị thương, ngược lại rất khẩn trương nói:
- Ngươi, ngươi sao tới đây?
Lý Vân Tiêu tiếp thân thể của nàng, buông tay ra, nói:
- Ta trong lúc vô tình nhìn thấy ngươi trên đường cái, cũng hiếu kỳ đi tới đây. Thậm chí có người kích thương ngươi, xem ra lão thái bà bên trong rất hung dữ, cần ta hỗ trợ không?
Mai Đông Nhi bị hắn vuốt eo nhỏ, sắc mặt đã sớm đỏ bừng, lắc đầu liên tục nói:
- Không, không muốn. Đây là chuyện của ta, ta tự mình giải quyết.
Trong phòng bếp là tiếng quát lăng lệ của lão thái bà, quát:
- Bổn sự không có học lại đi học cách tìm nam nhân, thật sự là trời sinh lẳng lơ, mang theo nam nhân của ngươi xéo đi, nếu không đừng trách ta cùng giết cả hắn.
Mai Đông Nhi nghe vậy xấu hổ và giận dữ nảy ra, tức giận dậm chân. Người trong đây nhìn qua bọn họ, hận không thể có động đất chui vào.
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo một tia lăng lệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phòng bếp, cười lạnh nói:
- Thực sự không tự tìm đường chết thì không chết mà.
Hắn bỏ lại Mai Đông Nhi, mở rộng bước chân tiến vào trong phòng bếp.
Mai Đông Nhi lo lắng muốn đi lên ngăn cản, đột nhiên cơn gió thổi qua, một gã nam tử mặc cẩm bào màu bạc xuất hiện trước mặt Mai Đông Nhi, giang hai tay ngăn cản, lộ ra vẻ mặt dâm dật, nhe răng cười nói:
- Cô nàng đã tới, rất đúng giờ a.
Khi tên nam tử mặc cẩm bào này xuất hiện, bốn tên võ giả xuất hiện ở phòng bếp, vây quanh Mai Đông Nhi vào trong, trên mặt mỗi người đầy dâm ý, không ngừng đảo qua người nàng.
Sắc mặt Mai Đông Nhi tái nhợt, nghiêm nghị quát:
- Các ngươi là người nào?
- Hắc hắc, chúng ta là người nào ngươi rất nhanh biết thoioi.
Tên nam tử mặc cẩm bào nhe răng cười nói
- Tại thành Vũ Phong mấy ngày qua, cũng không có tìm được hàng nào ngon, hôm nay cuối cùng gặp được một người có tư sắc thượng phẩm, có thể hảo hảo dùng một đoạn thời gian.
Tay của hắn xoa lên mặt Mai Đông Nhi, bên tên nam tử khác thú tính đại phát, cười như điên, trong mắt bắn ra hào quang, dường như sau khi tên nam tử cẩm bào dùng xong thì bọn họ cũng có thể đi lên hưởng dụng.
- Người xấu!
Mai Đông Nhi xấu hổ, một chưởng đẩy tay của nam tử này ra, hắn cũng nhìn ra thực lực người này bất phàm, không dám khinh thường, ra tay chính là Lý Vân Tiêu truyền thụ Nhu Tình Tự Thủy, hơi nước bao phủ quanh thân, thân thể giống như hóa thành nước, ẩn chứa chân ý võ đạo.
Lần trước trong tông môn đại bỉ đã thi triển chiêu này, liền hiểu uy lực trong đó. Về sau Mai Đông Nhi liền dốc lòng tu luyện chưởng pháp này, càng ngày càng tinh tiến. Giờ phút này thi triển ra càng như nước chảy mây trôi, không chê vào đâu được.
Tên nam tử cẩm bào dâm ý trên mặt cứng lại, hắn không nghĩ tới nữ tử trước mặt ra tay lại tàn nhẫn như vậy, do không kịp đề phòng nên bị chưởng lực của đối phương bao phủ, mặc dù cao hơn đối phương một đại cảnh giới, nhưng mà lực bất tòng tâm, khó mà ngăn cản.
- Muốn chết!
Tên nam tử cầm bào và bốn tên khác quát to lên, nhao nhao bạo phát khí tức ra ngoài, năm người đều là Võ Hoàng. Trong tay nam tử cẩm bào xuất hiện con dao găm, lợi hại dị thường, xẹt qua qua phá vỡ chưởng lực của Mai Đông Nhi, nhưng bất đắc dĩ chưởng pháp quấn quấn triền miên, Nhu Tình Tự Thủy, phá không thắng phá.
Bốn người khác vội vàng cường công, muốn vây Nguỵ cứu Triệu, nhưng bị nhu khí ngăn cản, dùng lực lượng Võ Hoàng của bọn họ không cách nào phá uy áp của chưởng lực. Bốn người kinh hãi, vội vàng cắn răng ngạnh công, nếu không nam tử cẩm bào xảy ra chuyện gì, phiền toái của bọn họ lớn lắm.
Lý Vân Tiêu vừa muốn đi vào phòng bếp, nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày. chiêu này của Mai Đông Nhi nhìn thì uy lực vô cùng lớn, nhưng cường là ở thắng bất ngờ, hơn nữa một chiêu này hao phí thật lớn, nàng rất khó thi triển lần thứ hai.
Âm thầm lắc đầu, ngón trỏ Lý Vân Tiêu giơ lên, một đạo kình lực phá không bay tới, lập tức đánh vào mi tâm một tên võ giả, trên ấn đường xuất hiện lỗ máu, đồng tử liền trực tiếp tan rả, ngã ra phía sau.
Một lực lượng đánh tan chưởng thế của Mai Đông Nhi, ba người khác biến sắc, lòng mang sợ hãi thu hồi lực lượng bảo vệ bản thân, mỗi người cảm thấy bất an.
Lúc này tên nam tử cẩm bào thừa nhận áp lực càng lớn, lập tức bị chưởng thế công phá phòng ngự, bị đánh phun máu tươi, bay thẳng vào phòng bếp.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy tên này bay về phía mình, không chút khách khí đá ra một cước, "Phanh" một tiếng như đá bóng bay vào sảnh đường.
Mọi người chung quanh cả kinh, né ra một khu đất trống, khi tên nam tử cẩm bào rơi xuống đất, vậy mà vẫn không nhúc nhích, dường như đã bỏ mạng.
Mai Đông Nhi nhìn qua thi thể ngã xuống kia, my tâm có một lỗ máu, lập tức biết là Lý Vân Tiêu ra tay, lúc này mang theo thần sắc cảm kích.
- Công tử!
Ba tên võ giả còn lại chấn động, vội vàng bước lên xem xét, lập tức một người hoảng sợ kêu to lên, sầu thảm nói:
- Công tử chết rồi, công tử chết rồi.