Lý Vân Tiêu nói:
- Cẩn Huyên khen nhầm. Ta ý định bế quan một ngày, xác định một ít công pháp tu luyện, muốn làm phiền Cẩn Huyên cung cấp địa phương.
Cẩn Huyên giận dữ nói:
- Vân thiếu lại khách khí với ta, không cần khách khí rồi. Mạng của Cẩn Huyên cũng là Vân thiếu viện thủ cứu giúp, nếu không đã sớm thi cốt lạnh giá ngoài thành. Về sau Tử Vân thương hội hết thảy cung ứng cho Vân thiếu không ràng buộc.
Lý Vân Tiêu vội nói:
- Câu này hứa hẹn quá nặng, xấu hổ không dám nhận. Cẩn Huyên vào thời điểm thương hội sống còn lại viện trợ cho ta nhiều vật tư như thế, thu toàn bộ tài liệu ta cần trở về, phần thành ý này đã nói rõ tất cả.
Cẩn Huyên lúc này hơi sa sút, miễn cưỡng cười nói:
- Vân thiếu chỉ cần nhớ rõ còn có Cẩn Huyên ta là bằng hữu là đủ rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Từ xưa tổn thương ly biệt, ta không phải ngày mai mới rời khỏi sao? Nếu không ngày mai ta một mình một người rời khỏi là được, Cẩn Huyên hội trưởng cũng không cần đưa tiễn. Cũng hoặc là cùng nhau đi thành Tống Nguyệt Dương? Đinh Linh Nhi giờ phút này nhất định đang ở đó đấy.
Cẩn Huyên lắc đầu nói:
- Vân thiếu không cần thiết vụng trộm rời khỏi, ta nhất định phải tiễn ngươi. Về phần thương minh lưỡng hội, những thương hội cá tạp như chúng ta tham gia cũng không có ý nghĩa, huống hồ hôm nay Phương Thiên Hạc vừa chết, tất cả luyện phương được Vân thiếu cải tiến đề cao. Đúng là cơ hội Tử Vân thương hội thu phục cục diện tốt nhất, nếu Cẩn Huyên rời khỏi Tử Vân thương hội bây giờ thì không được. Ngày sau nếu biết hành tung Vân thiếu, có thể tiến tới tụ hội không?
Sắc mặt của nàng ửng đỏ ngương ngùng, ngụ ý trong đó nàng không biết Lý Vân Tiêu có hiểu hay không, ít nhất là tim nàng đập rộn lên, tâm thần bất định không thôi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đương nhiên có thể, thật cao hứng có thể quen bằng hữu Cẩn Huyên đấy.
Câu này làm cho Cẩn Huyên lại cao hứng lại thất lạc, cưỡng chế xúc động trong lòng, cười nói:
- Ta sẽ bảo người chuẩn bị mật thất, để Vân thiếu bế quan, tuyệt đối không có ai quấy rầy.
Nhìn qua bóng lưng Cẩn Huyên rời khỏi, trong mắt Lý Vân Tiêu đầy đạm mạc, thở dài một hơi,
Trong gian mật thất to lớn.
Sau khi Lý Vân Tiêu đi vào ngồi xuống, liền trực tiếp xuất hiện trong Giới Thần Bi.
Giờ phút này Mạc Tiểu Xuyên đã tốt hơn trước nhiều, thân thể dường như hoàn toàn khôi phục, không có dị thường gì cả. Hắn vẫn ngồi xếp bằng trên không trung, một đóa thanh liên phiêu phù trước ngực, không có động đậy.
Khi Lý Vân Tiêu xuất hiện, đột nhiên hắn mở mắt ra nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Hai người đối mặt nhau một hồi, khóe miệng Mạc Tiểu Xuyên mỉm cười, thanh liên từ từ thoát ly bàn tay, giống như phiêu linh trong gió, tiêu tán đi.
Hắn mở miệng nói:
- Cảm ơn ngươi, sư đệ.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
- Ngươi có thể xác định ta là sư đệ của ngươi?
Mạc Tiểu Xuyên cười nói:
- Có thể thi triển kiếm quyết Trảm Yêu xuất thần nhập hòa như thế, rất có tinh túy của kiếm quyết, trong mấy sư huynh đệ chúng ta, chỉ có một mình Quân Như Vân, mà chiêu kiếm quyết của ngươi tuy thực lực không đủ, nhưng độ cao kiếm ý không dưới Quân Như Vân. Trừ phi sư phó tự mình truyền thụ ra, cho dù là Quân Nhu Vân cũng không dạy ra được.
Hắn nói xong lại nghi hoặc, suy tư nói:
- Ngươi là đệ tử sư phó thu, xem tuổi dường như...
Sắc mặt Mạc Tiểu Xuyên đại biến, lắc đầu liên tục nói:
- Sẽ không, không có khả năng. Cho dù ngươi vừa sinh ra đã bắt đầu tập võ cũng không thể đạt được sư phó truyền thụ!
Ánh mắt của hắn biến thành lăng lệ, nhìn qua hai mắt Lý Vân Tiêu, dường như muốn nhìn hiểu hắn, nhưng lại không công mà lui.
Mạc Tiểu Xuyên cười khổ nói:
- Ngươi rốt cuộc là người nào? Đừng nói cho ta ngươi là đệ tử Quân Như Vân, ta thật không tin hắn lĩnh ngộ kiếm quyết tới trình độ như thế.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Quân Như Vân là người duy nhất trong các sư huynh đệ các ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, dùng ngộ tính của hắn, đã nhiều năm như vậy, đạt tới trinh độ ta thi triển năm đó cũng không khó.
- Ah? Nói như vậy ngươi rất hiểu mấy sư huynh đệ chúng ta?
Mạc Tiểu Xuyên cười nhạo nói:
- Đừng làm ra bộ dáng mình già dặn như thế. Ngươi cứu ta, ta sẽ cảm kích ngươi hơn nữa hồi báo ngươi. Không nói những chuyện này, ngươi không chịu công bố thân phận của mình cũng được thôi, ngươi nói cho ta biết đây là nơi nào?
- Siêu phẩm huyền khí Giới Thần Bi!
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra.
Mạc Tiểu Xuyên:
- Ngươi cho rằng ta là người ngu hay sao? Trong thiên hạ ai cũng biết siêu phẩm huyền khí là Nặc Á Chi Chu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đó là lúc trước, thời đại đang phát triển, những tàn tích cũ thế nào cũng bị loại bỏ. Hiện tại siêu phẩm huyền khí đi đầy đường rồi, ai cũng có một cái.
Mạc Tiểu Xuyên mỉa mai nói:
- Ai cũng có một cái? Vậy phiền ngươi đưa một cái cho ta chơi đùa đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Có cơ hội, tham thì thâm, trạng thái của ngươi bây giờ không thích hợp chơi siêu phẩm huyền khí.
- Cắt!
Mạc Tiểu Xuyên khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin lời Lý Vân Tiêu nói.
Lý Vân Tiêu cũng lười giải thích, hỏi:
- Tình huống trong cơ thể ngươi thế nào, ác linh đã hoàn toàn bị ngăn chặn?
Mạc Tiểu Xuyên nhíu mày, lo lắng nói:
- Hiện tại bị ta phong ấn trong khiếu huyệt không có dị dạng gì, cũng không biết là chết hay là giả chết.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy thì tốt rồi, ít nhất nói rõ ác linh hiện tại hết sức yếu ớt. Nhưng ngươi không thể chủ quan, thứ này nếu như có thể lợi dụng tốt, ngược lại có thể trở thành một đại trợ lực.
Ánh mắt Mạc Tiểu Xuyên ngưng tụ, hồ nghi nói:
- Một đại trợ lực?
Hắn dường như nghĩ đến cái gì, cả kinh nói:
- Ý ngươi là mang nó cho ta sử dụng? Hừ, loại chuyện này nói đến dễ dàng, bắt đầu làm còn khó hơn lên trơi.f
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngươi ăn nhiều đau khổ như thế, còn có thể sợ khó sao? Ác linh kia là tinh hoa Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên biến hóa mà ra, nếu lợi dụng tốt thì uy lực vô cùng. Như vậy đi, ta dùng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên luyện chế một kiện huyền khí cho ngươi, ngày khác nếu như ngươi hoàn toàn khống chế ác linh, cứ đẩy nó vào trong đó, không chỉ có thể dưỡng linh, còn có thể dưỡng khí.
Mạc Tiểu Xuyên tâm động, nói:
- Ngươi hiểu được rất nhiều, hơn nữa dường như rất hiểu ta. Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngươi không thể không hứng thú sao?
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không nói cho ta biết, ta tự nhiên không có hứng thú hỏi. Nhưng mà hiện tại có hứng thú hỏi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu như ta nói ta là sư phụ của ngươi, ngươi có đánh ta hay không?
Sắc mặt Mạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên trở nên rét lạnh, lạnh giọng nói:
- Loại chuyện này ta không thích đùa, khiến cho tâm tình của ta cực kém, không phải muốn đánh nhau, mà là muốn giết ngươi, đừng cho rằng giúp ta thì có thể ở trước mặt ta muốn làm gì thì làm.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu không ngươi thử xem có thể giết ta hay không?