- Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Bắc Đấu Tông chính là đứng đầu các tông thành Nam Hỏa, không nên quan tâm chút lợi ích được mất này, tầm mắt nên thả rộng ra một chút. Gia tăng nhiều Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên cũng không làm tăng thực lực Bắc Đấu Tông lên bao nhiêu, trái lại nếu phân phối không đồng đều, dẫn tới thế lực khác sinh lòng bất mãn thì hoàn toàn trái lại, tự lập cường địch.
Sắc mặt Đàm Địa Quân hơi đổi, cảm thấy Lý Vân Tiêu nói dường như có lý. Nhưng lợi ích trước mắt bảo nhổ ra, hắn không cách nào phản bác, chỉ có thể hừ lạnh mà thôi.
Lý Vân Tiêu lại nói:
- Về phần Lôi Phong thương hội, chính là một trong bảy đại thương hội, tài nguyên to lớn khôn cùng, sao lại thiếu ít đồ này. Tễ hội trưởng, mặc dù ngươi mang toàn bộ Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên đi, nhưng ngươi có thể tiến thêm một bậc sao?
Tễ Lâm sững sờ, nhíu mày trầm tư.
Lý Vân Tiêu nói đúng một điểm, hắn hiện tại thân là phân hội trưởng thành Nam Hỏa, đây đã là chức vụ lớn nhất. Làm khó hắn tiến thêm một cấp không phải là nghiệp vụ buôn bán, mà là tu vị, không thể bước thêm một bước tiến vào Võ Đế, cho dù công trạng mạnh hơn nữa cũng là phân hội trưởng thành Nam Hỏa mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói một câu làm hai người lâm vào trầm tư.
- Đã như vầy, cần gì một chút tài nguyên không trọng yếu mà làm tăng thêm cường địch cho mình. Những Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên này có thể phân tán cho nhiều tiểu môn tiểu phái, thậm chí những võ giả tán tu kia. Làm cho bọn họ mang ơn, hơn nữa cũng không tổn thương tới địa vị của Bắc Đấu Tông cùng Lôi Phong thương hội tại thành Nam Hỏa, cũng không ảnh hưởng địa vị của hai người. Dùng cách nhìn của ta, những mỏ này lấy tượng trung một ít, còn lại nên phân cho người khác.
Những lời này, không chỉ làm Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm trầm tư, ngay cả Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy cũng ngạc nhiên, hai người cũng tính toán được mất trong đó.
Bốn người đều cảm thấy nhàm chán với chuyện cướp đoạt tài nguyên thế này, bản thân bọn họ không thiếu tài nguyên tu luyện. Mà tông môn đứng mũi chịu sào cũng không phải bình cảnh tài nguyên, mà là bình cảnh nhân tài, chỉ có Cửu Thiên Võ Đế mới là điểm truy cầu cuối cùng. Nếu như vì một ít lợi ích nhỏ mà mất mạng, hoặc là lập nhiều cường địch, đúng là không khôn ngoan, thậm chí là ngu xuẩn.
Ánh mắt đám người nhìn qua Lý Vân Tiêu, giờ phút này đã có hàm ý khác, đều nghĩ thầm: người này thông minh như thế, thiên phú cực cao. Dùng tuổi này đã có thành tựu và giải thích như thế, tương lai tất nhiên sẽ thành đại nhân vật danh chấn thiên hạ. Không bằng lấy lòng người này, kết một cái thiện duyên.
Tễ Lâm đi đầu nói:
- Vân thiếu nói đúng, vậy do Vân thiếu phân phối đi, ta không có dị nghị.
Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy cũng tỏ thái độ, tùy ý Lý Vân Tiêu phân phối, tất nhiên phục tùng.
Đàm Địa Quân thấy chuyện như thế, mình cũng không muốn đắc tội Lý Vân Tiêu, cũng không muốn chiếm lấy những vật này làm đồng minh ngày xưa trở mặt thành thù, làm cho Bắc Đấu Tông bị mọi người cô lập. Còn nữa, còn có chuyện Hóa Lôi Thần Quyết, hắn có lẽ chưa quên, cũng mở miệng nói:
- Vậy Vân thiếu chủ trì phân phối đi, Đàm Địa Quân ta không dị nghị gì.
Thấy bốn người đều đồng ý, Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Rất tốt, vậy gọi mọi người bên ngoài vào đi. Ta lúc trước đã hứa hẹn qua, phàm là người theo ta đi cứu người, tất nhiên có phần, không thể nuốt lời người khác.
Hắn điểm nhẹ một cái, Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên dưới đất dưới sự khống chế của hắn chậm rãi bay lên, bay ra bên ngoài tế đàn.
Tuy bị Lý Vân Tiêu thu đi hơn phân nửa, nhưng mà pho tượng cực lớn, còn thừa lại cũng là tài phú kinh người. Hắn vừa xuất hiện ở bên ngoài bầu trời, đi theo phía sau là vô số tinh nguyên, lập tức dẫn tới tất cả mọi người gào thét và nhìn qua.
Hơn nữa khi những Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên này rời khỏi tế đàn, những người kia cảm nhận được nguyên khí mất đi, không còn nguyên lực rót vào người như trước, cũng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, sắc mặt đại biến.
Lý Vân Tiêu năm người bay lên không trung, Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên lớn nhỏ lơ lửng trước mặt năm người, chừng mấy ngàn khối tỏa sánh trong ánh mặt trời.
Đàm Địa Quân nhìn qua ánh mắt khiếp sợ và không cam lòng của mọi người, mở miệng nói:
- Chư vị, chuyện Mạc Tiểu Xuyên đã được giải quyết. Tất cả Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên của tế đàn đều tập trung tại đây. Năm người chúng ta thương nghị qua, quyết định do Vân thiếu tự mình chủ trì phân phối, bất luận kẻ nào cũng không được có dị nghị.
- Cái gì? Để Lý Vân Tiêu đến phân phối?
Mọi người đều kinh hãi, tuy Lý Vân Tiêu thực lực rõ như ban ngày, nhưng mà vì sao rất nhiều tông phái lại tin tưởng một mao đầu tiểu tử này chứ. Đây chính là hơn một ngàn khối Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên ah, giá trị không thể đánh giá
Ánh mắt mọi người nhìn qua nam hỏa tinh nguyên trước mặt, thậm chí còn nhiều hơn so với mạch khoáng thành Nam Hỏa khai thác các năm qua, căn bản chính là tài phú trên trời, vậy mà chắp tay tặng người, do một thiếu niên phân phối.
Bọn họ không biết Lý Vân Tiêu đã lấy đi hơn phân nửa, nếu không chắc chắn càng điên cuồng lên, thậm chí tâm giết người cũng có.
Chỉ có một chút cường giả Võ Tôn sau khi khiếp sợ thì lâm vào trầm tư, suy tư về quan hệ lợi ích sau lưng chuyện này, rất nhanh hiểu được, để Lý Vân Tiêu phân phối không thể nghi ngờ là tốt nhất. Hơn nữa nếu phân phân phối bất công làm người ta oán hận cũng chuyển lên người của Lý Vân Tiêu.
Cẩn Huyên cũng khiếp sợ nhìn qua không trung, những tinh nguyên này tuy làm nàng động tâm, nhưng càng thêm khiếp sợ là Lý Vân Tiêu hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì, vậy mà làm cho cơ hồ tất cả thế lực đều cam tâm tình nguyện thừa nhận cho hắn phân phối.
Sau khi tất cả tạp âm bên dưới bình ổn lại, Tễ Lâm nói:
- Vân thiếu, bắt đầu đi.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nhìn qua phía dưới, nói:
- Ta lúc trước đã nói, phàm là người theo ta đi cứu người, tất cả đều có phần. Chư vị mặc dù không có tiến vào tế đàn, nhưng mà theo ta đến tận đây, xem như cố tình tương trợ, cho nên mỗi người có phần.
Xôn xao...
Võ giả phía dưới vô cùng kích động, đặc biệt là những võ giả tán tu kia, căn bản ngay từ đầu sẽ không nghĩ tới mình sẽ có phần, tất cả đều đỏ mắt nhìn qua, lần này tâm tình kích động khó ức chế được.
Lý Vân Tiêu lấy ra năm khối lớn nhất trong mấy ngàn khối này, hắn ra tay phân nó thành hơn trăm khối nhỏ, một ngón tay điểm xuống bắn về phía dưới, thì thầm:
- Tinh nguyên tuy nhỏ, mỗi người một khối cũng đủ để đổi ức nguyên thạch, tạo tài nguyên tu luyện hơn mười năm cho các ngươi.
Rất nhiều võ giả tán tu như điên lên, dốc sức liều mạng phi thân lên, đoạt những khối tinh nguyên chừng nắm tay vào trong tay. Tuy hình dáng không đồng nhất, nhưng lại lớn nhỏ như nhau, phần lực khống chế này làm mọi người khâm phục.
- Đa tạ Vân thiếu!
- Đa tạ Vân thiếu ban thưởng nguyên!