Trần Chân cùng Hàn Bách nhất thời cả kinh, sợ đến đem đầu lưỡi rụt trở lại.
Mộng Bạch thì lại không kiêng dè gì, hét lớn:
– Sợ cái gì, hắn chính là pha lê, làm sao? Trần Chân, Hàn ca, đừng sợ, ta ủng hộ các ngươi!
Đùng!
Lý Vân Tiêu một cái tát trực tiếp đem hắn vỗ bay, cả giận nói:
– Ngày mai đi trọng lực thất gấp mười lần của Già Lam học viện nghỉ ngơi mười ngày!
– A? Không phải chứ, sư phụ! Mười ngày sẽ chết người đó!
Mộng Bạch nằm nhoài dưới bàn kêu rên lên.
– Hừ.
Mộng Vũ cũng tức giận nói:
– Đâu chỉ nhiêu vậy, sau đó chính ngươi làm cơm, tự mình giặt quần áo, việc nhà toàn bộ do ngươi làm! Để ngươi còn chửi bới Cổ Phi Dương đại nhân không!
– Tỷ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.
Mộng Bạch vẻ mặt đưa đám, nhưng không ai để ý đến hắn.
Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ Mộng Bạch, gây nên âm thanh không nhỏ, trong phòng chủ yến thỉnh thoảng có người đi vào hiến lễ, Tần Như Tuyết sớm có chút mệt mỏi, trong mắt nàng đột nhiên sáng ngời, gọi to:
– Lý Vân Tiêu, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì?
Vị trưởng tử Bá tước kia đang dương dương tự đắc, thao thao bất tuyệt giới thiệu quà tặng nhất thời ngây người, cực kỳ lúng túng đứng yến trong phòng. Bá tước trong phòng thứ yến cũng bất đắc dĩ cho nhi tử một cái ánh mắt, người trưởng tử kia nhất thời lưu lại lễ vật, ảo não đi ra.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Trần Chân cùng Hàn Bách.
– Chỉ là đến ăn bữa cơm, còn muốn tặng quà?
Trần Chân cùng Hàn Bách đều lấy ra hai cái hộp nhỏ đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ mấy lần, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lý Vân Tiêu, thật giống như đang nói.
– Ngươi sẽ không phải ngay cả lễ vật cũng không chuẩn bị chứ?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu nhất thời xanh lên...
– Hừ, sẽ không có người tới ăn uống chùa chứ?
Lý Dật lạnh giọng châm chọc nói.
– Ăn uống chùa? Ha, thiệt thòi ngươi cũng nghĩ ra được!
Lý Vân Tiêu rầm rì nói.
– Mẹ kiếp, dám coi thường chúng ta! Sư phụ, lấy lễ vật ngươi chuẩn bị ra, để mọi người mở mang tầm mắt!
Mộng Bạch khó chịu nói.
Tần Như Tuyết mừng lớn nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì, mau mau mang lên đi!
Tất cả mọi người hết sức tò mò, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vân Tiêu. Tần Chính mở hai mắt vẩn đục, khẽ cười nói:
– Như Tuyết, nếu không có Vân Tiêu cứu ngươi, hiện tại ngươi sao có thể nhảy nhót tưng bừng.
Tần Như Tuyết hừ nói:
– Một mã quy nhất mã, nếu hắn cho lễ vật ta không hài lòng..., hừ hừ!
Lý Vân Tiêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, đứng dậy cười nói:
– Ngươi cũng biết ta nghèo, không có vật gì tốt mang cho ngươi, không sánh được những vương tôn quý tộc này, còn có nô tài phá sản kia, vì lẽ đó ngày hôm nay ta chỉ dự định vì ngươi gảy một khúc, chúc công chúa càng ngày càng hoạt bát đẹp đẽ.
Lý Dật vừa nghe, nhất thời ồn ào cười to lên.
– Biểu diễn? Ha ha, ngươi tên quỷ nghèo này, ai muốn nghe ngươi đánh đàn? Bên trong hoàng cung nhạc công hàng trăm hàng ngàn, đừng cho Lý gia chúng ta mất mặt!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lão bát, đến phiên ngươi nói chuyện sao? Chú ý thân phận của mình!
– Ngươi!
Lý Dật tức giận đến thất khiếu bốc khói, hắn giận nhất chính là người ta nhắc tới vết sẹo kia. Đặc biệt ngày hôm nay ngay ở trước mặt hết thảy nhân vật thực quyền của Thiên Thủy quốc, nội tâm hắn đã phán tử hình cho Lý Vân Tiêu.
Sau khi Tần Như Tuyết sững sờ, nhất thời đại hỉ vỗ tay vui mừng gọi.
– Thật sao, ngươi còn có thể đánh đàn, ta muốn nghe ngươi đánh đàn!
Văn võ bá quan đều âm thầm lắc đầu, người so với người tức chết người a. Mình tiêu tốn số tiền lớn mua lễ vật, cũng không gặp công chúa cười một hồi. Tiểu tử này không có tiền biểu diễn một hồi, liền có thể làm cho công chúa vui.
Rất nhanh liền có nhạc công cung đình đem cầm án, trường cầm, long tiên… ở trong phòng chủ yến từng cái bày ra.
Tần Chính cười nói:
– Tĩnh quốc công một đời chinh chiến, Phi Long tướng quân cũng lấy vũ làm đầu, không nghĩ tới hậu nhân sẽ hiểu âm luật.
Lý Vân Tiêu chậm rãi đi tới cầm án, khí thế trên người bỗng bắt đầu phát sinh biến hóa. Con ngươi của Tiêu Khinh Vương hơi co rụt lại, tuy rằng hắn không hiểu âm luật, nhưng trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra loại khí chất tông sư kia, là khiến hắn kinh hãi.
Lý Vân Tiêu ngồi ngay ngắn xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Trong mắt của hắn một trận mê ly, tựa hồ tìm đến phương xa vô tận, hắn lặng lẽ hơi đóng hai mắt, nhớ lại rừng trúc lành lạnh kia.
Hắn tuấn tú như thần, một bộ bạch y, tay áo bào không gió mà bay, Lưu Vân giống như ở bên cạnh hắn phun trào.
Ngày đó Cổ Phi Dương, hôm nay Lý Vân Tiêu!
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, ở trên trường cầm khẽ vuốt. Cầm là cầm tốt, nhưng cũng vẻn vẹn là cầm tốt mà thôi, cùng Thiên Nhạc thần cầm của hắn không thể so sánh.
Một tia hào quang hạ xuống, chậm rãi đổ xuống trên cầm, chiếu vào đầu ngón tay của Lý Vân Tiêu. Đột nhiên trong thiên địa một mảnh tĩnh mịch, dưới một ánh trăng, đem hắn chiếu sáng người, nhưng hắn không hề hay biết, chỉ nhìn chăm chú vào hai tay của mình.
– Đây là... Quảng Lăng tán!
Hai con mắt của Tần Như Tuyết dần dần mở lớn, tiếng đàn vang lên, âm thanh thánh thót, ngay cả chim trùng kêu gọi cũng ngừng lại.
Ánh trăng dìu dịu nổi lên, đột nhiên như ngàn vạn đóa hoa tươi nở rộ, toàn bộ thiên địa biến sắc, một khúc nhạc cắt ra bóng đêm trầm nhung, lưu chuyển trong thiên địa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm từ lâu im bặc, phảng phất giẫm ánh trăng mà đến, lại trở về đến bầu trời đêm vô tận.
Trong phòng yến hội, khách không có một tia tiếng vang, thật giống như từ xưa tới nay chưa từng có ai tồn tại. Hồi lâu...
Đột nhiên ở ngoài thính phòng có một người hô to lên.
– Bệ hạ, bệ hạ, cả vườn bách hoa dĩ nhiên tranh sắc!
– Cái gì? Bách hoa làm sao sẽ ở buổi tối nở rộ?
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, nhưng ở hai bên hành lang, bách hoa tranh diễm, các loại hương thơm nức mũi, mỗi người đều ngửi mà tâm thần thoải mái lên.
Gió xuân qua tận bách hoa không, một khúc Quảng Lăng bách hoa mở!
Dưới bầu trời sao, ánh trăng như nước, muôn hoa đua thắm khoe hồng.
– Chuyện này...
Tất cả mọi người đều phục hồi tinh thần lại, từ bên trong chấn động dại ra.
Trong tròng mắt Tần Như Tuyết phóng ra ánh sáng, lập loè điểm điểm oánh quang, lẩm bẩm khẽ nói:
– Thật là đẹp a, dưới nguyệt không bách hoa khoe sắc. Một khúc Quảng Lăng tán, đáng tiếc Lạc lão sư đã rời đi. Bằng không nàng nghe thấy khúc Quảng Lăng tán này, sẽ có cảm giác thế nào?
Tiêu Khinh Vương phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nhẹ giọng nói:
– Tương truyền năm đó Cổ Phi Dương cùng Khúc Hồng Nhan lần đầu gặp nhau, chính là ở Quỳnh Hoa đảo Tử Trúc Lâm biểu diễn một khúc Quảng Lăng tán. Lúc đó sương lạnh tuyết rơi, nhưng một khúc thần nhạc, dĩ nhiên tỉnh lại Hoa Thần, lệnh cưỡng chế bách hoa nở rộ. Không nghĩ tới hôm nay phàm phu tục tử chúng ta cũng có thể may mắn nghe thấy. Khúc này chỉ ứng ở trên trời, nhân gian có thể gặp mấy lần.