Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 759: Diệp nam thiên (2)



Trong mắt Diệp Phàm hiện lên hàn quang, thanh âm kia trầm ổn hùng hậu, hoàn toàn không giống với lúc trước, mà ngay cả khí tức phát ra trên người hắn cũng lăng lệ dị thường, khiến người khó có thể tới gần.

- Chư pháp vô tương, Bàn Nhược Thần Chưởng!

Một thủ ấn ngưng tụ trên không trung, bỗng nhiên biến ảo ngàn vạn, đầy trời hiện lên một đạo kim quang tráo, lấy Diệp Phàm làm trung tâm đẩy ra, những nơi đi qua đều là chưởng ấn màu vàng, giống như nhất niệm đạo hóa vô số, Thiên Địa vạn vật đều cho ta chưởng!

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, uy lực một chưởng này đủ để so với Đại Phong Vân Chưởng của hắn rồi!

Thích Quang và Đào Bình ở xa càng mở to hai mắt, hoảng sợ thất thanh nói:

- Bàn Nhược Thần Chưởng! Dĩ nhiên là Bàn Nhược Thần Chưởng đã thất truyền từ lâu!

Trong lòng hai người kinh hãi tột đỉnh!

"Phanh! Phanh! Phanh! "

Ngàn vạn vô số chưởng ấn nhao nhạo một đường bạo tới võ giả ở bốn phía, mọi người hoảng hốt, nguyên một đám thi triển ra tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng, điên cuồng bỏ chạy tán loạn. Trong đó Xa Húc Nghiêu và Ngư Dương Chu cách gần nhất bị một chưởng đập nát phòng ngự Đế Khí, chưởng ấn chấn vào ngực, nội tạng lập tức nghiền nát, thân thể bị chấn văng ra xa.

Thân thể Xa Húc Nghiêu rơi xuống trên đại thụ, liền trực tiếp bỏ mạng.

Ngư Dương Chu cũng bị đánh bay ra xa, phun ra một ngụm lớn máu tươi, không biết thi triển thủ đoạn bảo vệ tánh mạng gì, vậy mà lưu lại một hơi tàn, vận lên chân khí, sau đó liền chạy đi như điên.

Phong Ấp bởi vì chạy trốn sớm, tuy rằng cũng nhận bị thần chưởng ảnh hương, bị đánh nát mảng lớn xương cốt, nhưng cũng không tổn thương nội phủ, là người bị thương nhẹ nhất.

Trương Thiệu Thiên và Trầm Phong, còn có Cứu Sí Linh Xà Điểu lại không có vận khí tốt như vậy, trực tiếp bị thần chưởng đánh bại, chưa kịp giãy dụa chút nào đã bỏ mạng tại chỗ.

Diệp Phàm thu chưởng về, cau mày nói:

- Vậy mà chạy mất hai tên...

Tựa hồ đối với một chưởng của mình cảm thấy cực kỳ bất mãn.

Hắn đại phát thần uy khiến Thích Quang và Đào Bình đều cả kinh mồ hôi lạnh đầm đìa, một chiêu đã đánh gục ba gã Võ Tôn đỉnh phong và một gã Võ Đế, còn có hai gã Võ Đế bị trọng thương bỏ chạy, hiện giờ dù là người ngu cũng biết người trước mắt này không phải là Diệp Phàm.

Đào Bình hoảng sợ nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Thiếu chủ hắn sao rồi?

Diệp Phàm nhìn hắn một cái, không lên tiếng, mà cau mày.

Lý Vân Tiêu nuốt ngụm nước miếng, ngưng giọng nói:

- Nếu như ta không đoán sai thì..., hắn chính là... Cái Thế Võ Đế... Diệp Nam Thiên!

Ba chữ kia như sấm sét nổ vang trong cành lá rậm rạp, khiến chim rừng cũng bị chấn cho phải "rào rào" bay lên, yên tĩnh dị thường.

- Diệp... Diệp Nam Thiên đại nhân!

Đào Bình và Thích Quang đều run rẩy toàn thân..., mạnh mẽ trực tiếp quỳ lạy sát xuống trên không trung. Tuy rằng bọn hắn trong lúc nhất thời khó mà tin được, nhưng Lý Vân Tiêu nói như vậy, bọn hắn chẳng biết tại sao lại tin ngay!

Diệp Phàm nhàn nhạt dừng ở Lý Vân Tiêu, tựa hồ như muốn nhìn thấu hắn.

Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, không có chút ý sợ hãi nào cả, vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, khiến đối phương không cách nào điều tra được gì cả.

- Ồ?

Diệp Phàm kêu nhẹ một tiếng, lập tức cười nói:

- Xem ra ngươi cũng là người có bí mật a!

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra vẻ lăng lệ ác liệt, trầm giọng nói:

- Ta không cần biết ngươi là ai, Diệp Nam Thiên cũng tốt, hay là cường giả tuyệt thế khác cũng thế, ta chỉ muốn biết Diệp Phàm sao rồi? Ngươi muốn chiếm cứ thân thể của hắn tới khi nào?

Diệp Phàm cười nói:

- Xem ra ngươi cũng rất quan tâm đến hắn, ta cứu không lầm người. Năm đó ta ở trong Nặc Á chi chu lưu lại ba đạo thần niệm, chính là vì trợ giúp hậu nhân của ta kế thừa thánh khí này.

Mặc dù biết thân phận của đối phương, nhưng Lý Vân Tiêu không sợ chút nào, cười lạnh nói:

- Thiên cổ nhất cục, dĩ nhiên là một âm mư. Trừ tử tôn Diệp gia ngươi ra, không có âm thược ấn ký, tuyệt không khả năng đạt được Nặc Á chi chu.

- Không sai!

Diệp Phàm sảng khoái gật đầu nói:

- Nặc Á chi chu này là ta luyện chế, tự nhiên muốn để lại cho hậu nhân mình, người còn lại sinh lòng tham niệm, chết chưa hết tội!

Hắn đối với vô số cường giả mấy ngàn năm qua vì đoạt được thuyền nhỏ này mà bỏ mạng tựa hồ cực kỳ khinh thường, tiếp tục nói:

- Ba đạo thần niệm này vốn là để cho hắn kế thừa tất cả võ ý và tinh túy của ta, nhưng trước kia chấn vỡ Đại địa quy tắc chí cường kia đã tiêu hao hai đạo, Bàn Nhược Thần Chưởng vừa rồi lại hao phí nửa đạo thần niệm, hiện giờ chỉ còn lại nửa đạo thần niệm, thật sự khiến ta khổ não.

Tựa hồ đang trưng cầu ý tứ Lý Vân Tiêu, hắn hỏi:

- Là để hắn bộ phận dung hợp Nặc Á chi chu hay là kế thừa bộ phận võ ý của ta? Vô luận là loại nào, cũng đã xa xa không đủ rồi, ba đạo thần niệm này của ta yên lặng mấy ngàn năm, không thể tưởng được vừa ra đã chỉ còn lại nửa đạo để dùng, hơn nữa uy lực so với vài ngàn năm trước kém hơn rất nhiều.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc cười nói:

- Đây chính là đại sự quan hệ đến nhất mạch truyền thừa của Thánh Hỏa Điện ngươi, hỏi ta làm gì. Chỉ cần Diệp Phàm không có việc gì là được rồi, ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta không nói nhiều nữa.

Hắn đang định lăng không mà đi, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, xoay người lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hé miệng ra như muốn nói điều gì đó.

Diệp Phàm nhẹ nhàng cười cười, vươn tay ngắt lời:

- Có phải ngươi muốn hỏi ta về chuyện Thần cảnh không? Bốn chữ -- không thể trả lời!

- Ta kháo!

Lý Vân Tiêu khinh bỉ dựng thẳng lên ngón giữa, cũng không quay đầu lại liền lăng không mà đi.

Diệp Phàm dừng ở bóng lưng của hắn, cho đến sau khi biến mất, mới nói với hai người Đào Bình và Thích Quang:

- Người này có thiên vận nơi thân, quyết không thể là địch được.

Nói xong liền đáp lên một cành cây to, ngồi xếp bằng lại.

Đào Bình và Thích Quang cả kinh, vội vàng liên tục đồng ý, phân biệt đứng ở bên cạnh Diệp Phàm hộ pháp cho hắn.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ và khó có thể tin trong mắt đối phương, biến hóa trong khoảng thời gian ngắn này khiến bọn hắn có chút không thể thích ứng được, muốn nói Diệp Phàm trước mắt này chính là Diệp Nam Thiên, quả thực quá mức quái dị, thật sự khiến người khó có thể tiếp nhận nổi. Nhưng khí chất và thực lực đó, nếu không phải thế thì cũng không biết giải thích sao nữa.

Hơn nữa dùng thực lực hai người, nói gì đến hộ pháp cho người ta, nếu thật có biến xuất hiện thì ngược lại cần Diệp Phàm cứu bọn họ thì đúng hơn.

Lý Vân Tiêu phi tốc xuyên thẳng qua trong cành lá rậm rạp, bản thể Vạn Cổ Trường Thanh Thụ này có thể so sánh với Côn Ngô Thần Thụ rồi, đều là vô cùng khổng lồ, giống như một tòa rừng rậm vậy.

Hắn dọc theo dấu vế lôi điện tiểu Thanh để lại mà đi, mục tiêu của Thương chính là thu cây đại thụ này để tẩm bổ cho Hồn Thiên Nghi, mà Giới Thần Bi của hắn cũng có thể, nếu có thể đủ hấp thụ sinh cơ vô hạn này uy lực sẽ tăng lên rất nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv