Nơi này quy tắc Thiên Địa mà hắn có thể thuyên chuyển là nhiều nhất, muốn diệt sát mấy người Thương là chuyện rất dễ dàng. Nếu không phải cân nhắc mở ra kết giới phong ấn thì hắn đã sớm ra tay giết người rồi!
Hơn nữa ý của hắn cũng là sau khi thoát khỏi một kiếp này, liền lập tức ra tay đối phó Thương!
Phong Ấp và Xa Húc Nghiêu thấy lôi điện chi lực của tiểu Thanh trên mặt cũng hiện lên một tia ngưng trọng, liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức thu lấy mình cái lọ kia.
Thương sắc mặt âm trầm xuống, ngưng giọng nói:
- Đây là chúng ta sai trước, cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.
Hắn cũng biết là do Vũ nhất thời xúc động, giờ phút này không nói đến có tiểu Thanh ở đây, dù có thể đánh thắng cũng phải lấy đại cục làm trọng! Sau khi tiến vào không gian phong ấn, bọn hắn có được dương thược, có lẽ có thể phát sinh biến hóa không tưởng được cũng không chừng, đến lúc đó lại tính sau.
Vũ cũng ý thức được mình thất thố, cắn răng lạnh như băng nói:
- Đúng vậy, là ta xúc động rồi, thật có lỗi!
Nhưng trong mắt của hắn nào có nửa phần áy náy, tràn đầy sát khí lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu kiểm tra đan dược, phát hiện quả nhiên là Thiên Khu Hoàn Thần Đan, tâm tình thật tốt, cười hì hì nói:
- Không có việc gì không có việc gì, về sau đừng bừa bãi vậy nữa là được, nếu không rất dễ gặp chuyện không may đấy.
Vũ tức đến ngứa răng, ngược lại Thương vẻ mặt bình tĩnh, cũng từ trong đống bình lọ kia chọn lấy không ít, uống vào từng chút một.
Tiểu Thanh thu liễm lôi điện, lâm lập trên không trung, lạnh lẽo nhìn mọi người nói:
- Nếu có người ra tay, tất cả chém giết, quyết không bỏ qua!
Hắn cứ như vậy ngồi xếp bằng trên không trung, nhắm hai mắt lại bắt đầu điều tức, chờ đợi thời gian từng chút trôi qua.
Lý Vân Tiêu sau khi thu Thiên Khu Hoàn Thần Đan, lần nữa cướp đoạt không ít thứ tốt, lúc này mới chậm rãi thu liễm tâm thần bắt đầu tiến vào trạng thái điều tức.
Mọi người Thánh Hỏa Điện và Đường Kiếp tâm tình đều vô cùng kích động, căn bản không cách nào bình tĩnh được..., chỉ có thể nửa khép lấy hai mắt, lẳng lặng hô hấp.
Đột nhiên một đạo khí tức cường đại từ xa mà bay đến, thấy mọi người xếp bằng trên đỉnh núi, ánh mắt quét qua chợt nói:
- Tất cả mọi người đều ở đây sao?
- Ngư Dương Chu!
Phong Ấp biến sắc, sát khí trên người ẩn ẩn hiện ra, chẳng biết tại sao vừa thấy người nọ, hắn liền không nhịn được muốn ra tay giết người! Nếu không phải hắn gây sự thì Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn của mình sợ rằng đã sớm luyện chế thành công rồi.
Người này chính là Ngư Dương Chu, sắc mặt vẫn một mảnh tái nhợt, lộ ra vẻ vui vẻ, bất quá cười có chút đắng chát, nói:
- Ta chẳng qua chỉ đến góp vui, vậy mà lâm vào sinh tử sát cục, mạng của ta sao lại khổ vậy chứ!
Tiểu Thanh mở mắt ra nói:
- Ngươi khôi phục sao rồi?
Ngư Dương Chu khổ sở nói:
- Hai ba phần mười a, hơn nữa huyền khí của ta tất cả đều tổn hại rồi, không có một kiện vừa tay, ai tạm thời cho ta một kiện có được không?
Tiểu Thanh nhàn nhạt nói:
- Ta chưa bao giờ dùng huyền khí, các ngươi ai có dư thừa thì cho hắn mượn một kiện đi.
- Vạn bảo lâu sao?
Lý Vân Tiêu cao thấp đánh giá hắn, nói:
- Dường như có chút nhìn quen mắt, trong lúc nhất thời không nhớ nổi. Nếu như ngươi không chê thì ta ngược lại có vài món không dùng tới đây.
Ngư Dương Chu mắt trắng không còn chút máu, trên trán hiện ra một đạo hắc tuyến, nói:
- Đồ rác rưởi ngay cả Võ Tông như ngươi cũng không dùng được, chẳng lẽ đưa ta...
Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, miệng khiếp sợ chậm rãi mở ra.
Thanh âm Ngư Dương Chu đột nhiên dừng lại, miệng há lớn, hơn nữa tròng mắt cũng lồi ra.
Chỉ thấy trong tay Lý Vân Tiêu hiện ra một cái Cổ Chung tinh xảo, xinh xắn đáng yêu, mấu chốt là khí uẩn phát ra khiến tâm thần hắn phải chấn động, lập tức nhận ra đó là một kiện huyền khí cửu giai!
- Cái Cổ Chung này...
Hắn kích động không thôi, tiến lên một bước muốn vươn tay ra lấy.
Lý Vân Tiêu khẽ lộn cổ tay, đã thu vào trong cơ thể mình, mắt trợn trắng nói:
- Làm cái gì? Ngươi là ai? Ta với ngươi có quen sao?
Ngư Dương Chu ngẩn ngơ, ngược lại lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Tiểu huynh đệ, tại hạ là Vạn Bảo Lâu Ngư Dương Chu, cái Cổ Chung kia của ngươi ở đâu ra thế? Cho ca xem một chút, nói không chừng rất đáng tiến đấy!
Mọi người đều đầy hắc tuyến, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ngư Dương Chu này thật sự là Cửu Thiên Võ Đế sao? Sao lại không biết xấu hổ vậy chứ?
Lý Vân Tiêu liếc xéo hắn, khẽ nói:
- Có đáng tiền hay không liên quan tới ngươi cái rắm? Còn có, dám ở trước mặt ta xưng ca, ngươi thật là ngại mạng dài a!
Ngữ khí của hắn mang theo vẻ lạnh lùng, tựa hồ như thật sự muốn lấy mạng đối phương vậy.
Ngư Dương Chu ngây dại, một gã Võ Tông nói hắn ngại mạng dài, khiến hắn có chút phản ứng không kịp, khó có thể thích ứng, thậm chí hoài nghi là mình đã nghe lầm, móc móc lỗ tai, nói:
- Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì?
Lý Vân Tiêu đi lên phía trước một bước, trực tiếp dựng thẳng ngón giữa lên chỉ vào mũi hắn, lớn tiếng nói:
- Ta nói ngươi ngại mệnh dài a, nghe không hiểu sao? Đừng có 'trang Bức' trước mặt ta, cho ngươi một kiện huyền khí tạm được là được rồi, huyền khí cửu giai, bằng vào tu vị rác rưởi Võ Đế nhất tinh của ngươi, có phát huy được không hả?
Trong tay hắn lóe lên hào quang, một thanh bảo kiếm sáng loáng chợt cắm trên đất, phẩm cấp thất giai, đúng là thứ hắn kiếm được trong đống hài cốt ở Phi Sương Tông kia, lãnh đạm nói:
- Cái này có cần không?
- Ngươi...
Ngư Dương Chu nhìn thanh bảo kiếm thất giai kia, đầu óc có chút phát mộng, kinh ngạc nói:
- Ngươi... Ngươi biết ta là Võ Đế còn dám nói chuyện với ta vậy sao?
- Ha ha!
Phong Ấp nhịn không được cười ha hả, nhìn Ngư Dương Chu kinh ngạc trong lòng hắn một hồi vui sướng, bất quá trong mắt lại lộ hàn ý nhàn nhạt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này gọi Lý Vân Tiêu, một mực rất ngưu, đợi sau khi phá tan phong ấn tránh được một kiếp này, ta muốn xem thử hắn sao lại luôn ra vẻ như vậy!
- Lý Vân Tiêu?!
Sắc mặt Ngư Dương Chu đột nhiên biến đổi, cả kinh nói:
- Thành chủ thành Viêm Vũ, Lý Vân Tiêu?
- Thành chủ thành Viêm Vũ?
Trong mắt Phong Ấp cũng lóe lên tinh mang, lộ ra vẻ giật mình, nói:
- Chỗ linh khí Tu Di sơn tiết ra ngoài, thành Viêm Vũ mà Thiên Cầm Lệ Hoa Trì tự mình ra ra mặt đảm bảo sao?
Chuyện Linh khí Tu Di sơn tiết ra ngoài, Lệ Hoa Trì và Diêu Kim Lương đồng thời hàng lâm thành Viêm Vũ, dẫn tới toàn bộ thiên hạ oanh động đã sớm truyền khắp đại lục!
Thân phận Lý Vân Tiêu vừa bạo lộ, lập tức khiến mọi người đều suy đoán, nhao nhao nhíu mày đến.
- Vân Tiêu đại ca!
Diệp Phàm đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt kinh hãi nhìn qua trời cao, đại trận phong ấn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, hào quang trên đó như nghê hồng bắt đầu lập loè lưu chuyển, một cổ khí tức mênh mông truyền ra.