Phong Ấp và Lê cũng đều biến sắc..., một chiêu kia của Lý Vân Tiêu nhìn như nhàm chán, giống như có cũng được mà không có cũng không sao, không ảnh hưởng đến chiến cuộc, nhưng toàn bộ trận thế ván cờ lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như một cái dẫn đạo, chuyển sát cơ vô tận về phía bọn hắn.
Trương Thiệu Thiên thì phản ứng hoàn toàn ngược lại với bọn hắn, chỉ cảm thấy có loại cảm giác áp lực tan hết, toàn thân buông lỏng, mọi người Thánh Hỏa Điện cũng như trút được gánh nặng, kinh hỉ nhìn biến hóa cực lớn này.
- Sao hả? Có thể giết sạch bọn hắn không
Trương Thiệu Thiên vội vàng nói, ở nơi này lâu thêm một phút đồng hồ, hắn cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thêm một phần.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không có nhanh như vậy, xem tốc độ ra cờ của bọn hắn đã. Chỉ sợ bọn hắn không động, phương không gian này không biết có hạn chế thời gian hay không, nếu như bọn hắn đứng im một vạn năm vậy thì thảm rồi. Bất quá..., xem nét mặt của bọn hắn, dường như tình huống cũng không khả quan lắm.
Bên phía cờ đen quả nhiên trở nên khẩn trương, sát khí trong ván cờ vậy mà càng ngày càng mạnh, vài tên Đại Yêu tu vị yếu nhất, bắt đầu sắc mặt trở nên hơi chút trắng bệch.
Lê cả kinh nói:
- Không được, nếu không hạ cờ, chúng ta sẽ bị sát khí lâm thể, chết trong ván cờ này mất.
Nàng cũng giơ cao tay phải lên, trên mặt lộ vẻ bối rối và do dự.
- Dừng tay! Ngàn vạn không nên mạo muội động!
Phong Ấp nhìn bộ dạng của Lê, sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên quát:
- Nếu đi nhầm một bước, vạn kiếp bất phục! Nhất định phải cực kỳ thận trọng!
Lê lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có tu vị Võ Đế, còn có thể chống nửa canh giờ, nhưng mấy người chúng ta chỉ là Lục Hợp Võ Tông, sợ rằng qua thời gian uống cạn chung trà đã bị chôn vùi rồi, thay vì thế, không bằng hạ cờ!
Đồng tử Phong Ấp đột nhiên co lại, trong mắt nổi lên nghiêng trời lệch đất, nhưng bất đắc dĩ nơi này áp chế tu vị, hơn nữa hắn căn bản không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể lớn tiếng đe dọa nói:
- Có thể chống bao lâu thì chống bấy lâu cho ta, nếu không mặc dù ra được khỏi đây, ta cũng phải diệt sát bọn ngươi!
Xa Húc Nghiêu cũng quát to:
- Ai cũng không được tự ý động, tất cả lấy chỉ huy của chúng ta làm chuẩn!
Lê sắc mặt hơi đổi, bảo nàng hạ cờ quả thật cũng không có nắm chắc, quay đầu trưng cầu ý kiến của Thương.
Thương vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ đối với sát cục trước mắt cực kỳ thờ ơ, lạnh nhạt nói:
- Nên hạ thì cứ hạ, lời sủa bậy của hai người này cứ coi như đánh rắm là được.
- Ngươi...!
Phong Ấp giận tím mặt, nhưng thấy ngón tay kia của Lê muốn điểm ra, sợ tới mức toàn thân run lên, đột nhiên nói:
- Dừng tay! Mặc dù muốn hạ, cũng nên đợi mọi người nghiên cứu thảo luận một chút đã chứ, ngươi định hạ ở đâu?
Tay Lê ngừng lại giữa không trung, do dự nói:
- Bảy chi mười sáu.
Nàng cũng không chắc cchắn, nếu không phải tình thế bức người, cũng sẽ không mạo muội hạ cờ rồi.
- Bảy chi mười sáu...
Trong mắt Phong Ấp hiện lên một tia kinh ngạc, nước cờ này tuy rằng không cách nào thay đổi thế cục, nhưng cũng có thể hóa giải hơn phân nửa sát cơ do Lý Vân Tiêu gây ra, quả thật là nước cờ không tệ.
- Vẫn nên đánh vào mười một chi hai đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Đường Kiếp hồi lâu không nói gì đột nhiên mở miệng, hắn bị Lý Vân Tiêu một quyền đánh nát người lòi cả xương cốt, mặc dù có Lê hỗ trợ cứu trị, nhưng thương thế còn chưa lành, trên mặt không có chút máu.
- Mười một chi hai...
Phong Ấp và Lê đều đồng thời cả kinh, thuận miệng nói ra, ngược lại trên mặt hai người đều lộ vẻ kỳ dị, càng mang theo vui sướng nồng đậm, một nước này nếu hạ xuống, so với bảy chi mười sáu của Lê còn cao minh hơn rất nhiều, không những có thể hóa giải sát cơ, còn có thể chuyển thủ làm công!
Phong Ấp đại hỉ nói:
- Tiểu tử, ngươi là người nào? Là cao thủ cờ đạo sao?
Có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế nghĩ ra một chiêu này, tuyệt không phải người bình thường! Hắn tựa hồ đã thấy được hy vọng thoát khốn.
Đường Kiếp ôm quyền cung kính nói:
- Bẩm Phong Ấp đại nhân, tại hạ Tứ Cực Môn Đường gia Đường Kiếp, đối với cờ đạo cũng có nghiên cứu, nhưng so với Phong đại nhân thì vẫn còn kém xa.
Hắn biết rõ thân phận của hai người này, rất có ý kết giao. Nếu có thể kéo một đầu nhân mạch đi thông Vạn Tinh Cốc, vậy thì đối với tương lai tranh đoạt vị trí môn chủ Tứ Cực Môn sẽ có rất nhiều trợ giúp.
- Tứ Cực Môn Đường gia Đường Kiếp?
Phong Ấp nhíu mày, nói:
- Dường như có chút ấn tượng.
Hắn cười nói:
- Tiểu tử ngươi không tệ, tài năng hơn người, hơn nữa đầy bụng kinh luân, làm người khiêm cung hữu lễ, nếu có thể trợ giúp mọi người thoát khốn thì ta sẽ ghi nhớ nhân tình này.
- Không tệ!
Xa Húc Nghiêu cũng nói:
- Ta và ngươi có thể kết thành bạn vong niên!
Đường Kiếp lòng tràn đầy vui mừng, liên tục đồng ý. Thoáng cái đã nhận được hảo cảm của hai vị Võ Đế, quả thật là quá ngoài ý muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót ra khỏi đây mới được..
Phá giải Thiên Địa kỳ cục này hắn không chút nắm chắc, nhưng nếu chỉ cần giãy dụa đi vài bước, đẩy đối phương vào tử cảnh thì hắn không lo lắng chút nào cả!
Thấy tất cả mọi người đều không phản đối nữa, Lê rốt cục điểm xuống một chỉ, quát khẽ:
- Mười một chi hai -- xông!
Một ngôi sao trực tiếp ngưng tụ trong không gian ván cờ, tản mát ra ánh sáng sáng chói màu ngọc lưu ly xanh biếc, đánh xuống vị trí mà ngón tay nàng chỉ, hóa thành quân cờ màu đen, tản mát ra áp lực cường đại, chấn vào lòng bọn người Lý Vân Tiêu, hào khí nhẹ nhõm thoáng cái lập tức trở nên khắc nghiệt.
Thế cục ván cờ lập tức nghịch chuyển, khí cơ lạnh thấu xương thoáng cái hoàn toàn chuyển hóa qua, bên phía cờ trắng như sa vào trong sát cơ vô biên, tầng tầng lớp lớp, khẽ động sẽ chết!
Ba gã cường giả Võ Hoàng tu vị khá thấp bên phía Thánh Hỏa Điện dưới loại sát cơ này toàn thân bắt đầu run rẩy..., hàn khí xông thẳng vào xương tủy!
- Hừ, tiểu tử, mặc ngươi có thiên đại át chủ bài, mặc ngươi có thân thể tuyệt cường, trong ván cờ này liều chính là trí tuệ, trí tuệ của ngươi so được với ta sao? Ha ha ha ha!
Đường Kiếp nhìn Lý Vân Tiêu sắc mặt trắng bệch, nhịn không được cười ha hả, vẻ mặt đắc ý.
Trương Thiệu Thiên thấy thế ngứa răng, vạn phần hối hận lúc trước không liều chết giết người này trước. Hắn cũng biết thế cục bây giờ không ổn, không dám quấy rầy Lý Vân Tiêu suy nghĩ, im im lặng lặng ở một bên chờ. Hơn nữa trong mọi người tu vi của hắn cao nhất, nếu chống cũng là hắn chống được đến cuối cùng
- Quả nhiên là nước cờ hay.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ vẻ kinh ngạc và ngưng trọng, một ngón tay gõ trên đầu vài cái, thì thào lẩm bẩm:
- Đây không giống như nước cờ mà chỉ số thông minh của ngươi có thể nghĩ ra a, ta hiện giờ có ba cách hạ cờ có thể phá nước này của ngươi, nhưng loại nào mới có thể đẩy ngươi vào tuyệt cảnh đây? Thực xoắn xuýt ah!