Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 517: Tề phong (1)



Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, muốn chiến đấu cùng mọi người, nhưng hắn vẫn hiểu ý nghĩa sống sót của mình. Toàn bộ kỳ vọng của Hỏa Ngư tộc đều đặt trên người của hắn, nếu là hắn chết thì cả tộc sẽ vĩnh viễn biến mất.

Thiết Phàm lộ ra ánh mắt giác ngộ cái chết, đứng trước mặt Thiết Lăng như dũng sĩ không lùi bước, biết rõ thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng vẫn lao tới.

- Hừ, chủng tộc con sâu cái kiến mà dám giãy dụa.

Người Bức Phún tộc mỉa mai và dữ tợn, khí thế rất nhiều cường giả nhao nhao tăng vọt, nước biển bốn phía sao trào lên, tản mát bong bóng kịch liệt.

Trong lúc đó trong nước xuất hiện chấn động, khuyếch trương từ người Hỏa Ngư tộc.

Lực lượng này làm tất cả mọi người cả kinh, cơ hồ tất cả người Bức Phún tộc như trúng định thân thuật, dừng lại, không cách nào nhúc nhích mảy may.

Ngay vào lúc Bức Phún tộc và Hỏa Ngư tộc người đang chiến đấu, chẳng biết lúc nào xuất hiện một gã nam tử toàn thân mặc áo đen, vô thanh vô tức, thật sự rõ ràng đứng ở đó, lại giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Nam tử áo đen tự dưng xuất hiện làm cho tất cả mọi người chấn động.

Hắn bỏ qua hai tộc xung đột, nhìn Hỏa Ngư tộc nói:

- Côn Ngô Thần Thụ còn ở tộc các ngươi không?

Tâm thần Thiết Phàm sợ hãi không thôi, người trước mặt không tỏa ra chút khí tức nào, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được trước mắt có người tồn tại, mặc dù là con mắt nhìn thấy cũng chỉ là mơ hồ, không giống chân thật.

Trong lúc này, hắn dường như bắt được cái gì đó, vội vàng nói:

- Vị đại nhân này, thỉnh cứu tộc ta một mạng, Thiết Phàm sẽ tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)!

Người Bức Phún tộc biến sắc, cũng phát giác được người này khác thường, đột nhiên quát:

- Người đến là người phương nào? Chúng ta chính là Bức Phún tộc, chính là kẻ thống trị trong vòng ngàn dặm quanh đây. Thỉnh không nên nhúng tay vào chuyện của tộc ta.

Nam tử áo đen căn bản không có phản ứng tới người Bức Phún tộc, mà là nhìn qua Thiết Phàm nói:

- Loại tồn tại như các ngươi cũng muốn ta làm việc? Nói hay không, không phải do ngươi.

Ánh mắt nam tử áo đen sáng lên.

Toàn thân Thiết Phàm chấn động, thân thể lập tức mất đi ý thức, gương mặt ngây dại ra.

Rất nhiều trí nhớ trong đầu của hắn bị đọc ra, từ khi sinh ra cho tới bây giờ, từng chuyện cả đời của hắn đều bày ra trước mặt người này.

Ọt ọt ọt ọt!

Một lát sau hai chân Thiết Phàm bay bổng, cả thân thể hiện ra trong nước biển, chậm rãi nổi lên trên. Đồng tử đã tan rả, vậy mà đã chết!

- À?

Người Hỏa Ngư tộc bốn phía nhìn thấy dị trạng của Thiết Phàm, tất cả đều cả kinh ngây người.

Người mạnh nhất Hỏa Ngư tộc, thất túc cảnh Vũ Hoàng Thiết Phàm vậy mà không thể xuất một chiêu, cứ như vậy chết đi?

Nam tử áo đen không có bất kỳ biểu lộ nào, dường như làm chuyện không có ý nghĩa, thật giống như đang uống trà, thì thào lẩm bẩm:

- Thánh giả? Lý Vân Tiêu? Không thể ngờ trên người lại có Phượng Hoàng Chân Hỏa, không tệ, không tệ.

Hắn nhìn qua Thiết Phi toàn thân run rẩy, nói:

- Vẫn nên xác định tin tức có chính xác hay không đã.

Thiết Phi nổi giận toàn thân rét run, nhưng mà trong nháy mắt thân thể của hắn bình tĩnh, run rẩy.

Giống như đúc Thiết Phàm, chỉ mấy hô hấp Thiết Phi miệng phun bọt nước, tứ chi giãn ra, nổi lên mặt nước, sinh cơ mất hết.

- À?

Không chỉ có người Hỏa Ngư tộc, ngay cả người Bức Phún tộc cũng trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ toàn thân rét run, muốn lui ra phía sau nhưng cảm thấy toàn thân cứng ngắt, không cách nào động đậy được, ngay cả vài tên Vũ Hoàng đỉnh phong của Bức Phún tộc cũng như vậy, bọn chúng vô cùng sợ hãi.

- Ta giết ngươi!

Thiết Lăng cảm thấy đầu óc trống rỗng, cũng nhịn không được xông lên, trong tay một thanh Tam Xoa Kích điên cuồng tấn công người áo đen, bước biển bị dẫn dắt áp tới.

- Giết ta?

Nam tử áo đen cười nhạt một tiếng.

Thiết Lăng công kích làm chung quanh người hắn nổ tung, nhưng không cách nào làm gì được hắn. Nhưng hắn vẫn nổi giận không ngừng xuất thủ, trong đầu không có suy nghĩ gì khác, chỉ có điên cuồng.

Nam tử áo đen đứng trong nước như mơ ảo, thật giống như không tồn tại trong phiến không gian này. Hắn nhàn nhạt nói ra:

- Dũng khí có thể khen, vì công lao tộc các ngươi cung cấp tin tức cho ta. Ta sẽ thay các ngươi giải trừ nguy cơ trước mắt này.

Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, một ngón tay điểm qua bốn phía.

Đầu ngón tay như xuyên qua hư không, hoàn toàn dung hợp với không gian thủy vực này. Từng đạo kim quang từ đầu ngón tay của hắn bắn ra ngoài, bắn ra bốn phương tám hướng.

Những nơi kim quang người Bức Phún tộc tan thành mây khói. Kim quang lan tràn ra, trong vùng biển mấy ngàn dặm này, dùng Bức Phún tộc cầm đầu các lộ hải tộc toàn bộ bị hào quang này tiêu diệt, giống như cả không gian này không còn ai khác.

Ngoại trừ Hỏa Ngư tộc.

Mấy hô hấp qua đi kim quang biến mất, cùng biến mất là thân ảnh của người áo đen. Cả vùng biển trở nên an tĩnh lại, tĩnh tới mức quỷ dị.

Ọt ọt!

Thiết Lăng nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn qua bốn phía, một hô hấp trước đáy biển còn đằng đằng sát khí, hiện tại trừ Hỏa Ngư tộc của bọn họ ra, không còn khí tức sinh mệnh nào cả, yên tĩnh tới đáng sợ.

Trong nháy mắt thân thể của hắn thoát lực, trực tiếp hôn mê trong nước biển.

Người Hỏa Ngư tộc kinh hãi, nhao nhao tiến lên chiếu cố hắn.

Vài tên trưởng lão thương nghị với nhau, cả Hỏa Ngư tộc di chuyển toàn tộc.

...

Lý Vân Tiêu tại Giới Thần Bi tĩnh tâm luyện hóa vài món cửu giai huyền khí, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.

Vốn cả Thiên vũ Giới đang rục rịch, thời điểm tin tức Tinh Túc lão quái vượt qua vực thì yên tĩnh lại, dường như đang yên lặng xem kỳ biến.

Trong Phương Thốn sơn, Lý Vân Tiêu đamnhs mấy pháp quyết vào cái chung, trong cái chung có mấy chữ to "Hoàng Triều Chun", cuối cùng chợt lóe lên rồi biến mất vào mi tâm của hắn. Hắn mở hai mắt ra, hai đạo kim quang bắn ra khỏi mắt, thân ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy.

Sau một khắc, thân ảnh của hắn trực tiếp đứng trên đỉnh Giới Thần Bi, đưa mắt nhìn qua đám mây, cao giọng nói:

- Đã đến thì xuất hiện đi.

Trên bầu trời nắng ráo sáng sủa, chỉ có chín đạo linh khí như nước đổ xuống, nơi này rất tường hòa.

Một nam tử trung niên chẳng biết lúc nào cứ như vậy xuất hiện trên bầu trời, từng bước một hướng xuống dưới.

Lý Vân Tiêu thấy rõ gương mặt người này, nao nao, kinh ngạc nói:

- Tụ Thiên Tông tông chủ Tề Phong?

Tề Phong cảm thấy giật mình, ngạc nhiên nói:

- Ngươi nhận ra ta?

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:

- Tề tông chủ danh chấn nam vực, ai không biết.

Bộ dáng Tề Phong vẫn còn có chút ấn tượng, đây chính là tiểu hài tử không hiểu thế sự năm đó, hiện tại đã là bá chủ một phương.

Tề Phong hồ nghi nói:

- Người biết tên ta không ít, nhưng mà người gặp qua chân dung của ta thì không có Vân Tiêu thành chủ trong đó.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ta nghe người ta miêu tả qua, cho nên vừa thấy đã biết là ngươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv