Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 457: Rút một hồn một phách ra (2)



Trong mắt của hắn tinh mang lóe lên, trong mắt biến thành quỷ dị, một đạo lực lượng kỳ dị bao phủ Nhạc Cửu Lâm vào trong, thân ảnh của hắn bắt đầu mơ hồ.

Nhạc Cửu Lâm kinh hãi, lực lượng kia trực tiếp tiến vào thức hải của hắn, tiến vào sâu trong linh hồn.

Cho dù hắn giãy dụa thế nào đều không có nửa phần chống cự hiệu quả. Phải biết rằng trong Giới Thần Bi này, nhất cử nhất động của Lý Vân Tiêu chính là thiên địa quy tắc.

Vèo!

Nhạc Cửu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, thân thể như mất sạch khí lực, trở nên cực độ suy yếu, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ, cố mở mắt ra, nhìn thấy cái bóng Lý Vân Tiêu không ngừng lắc lư.

Trong tay Lý Vân Tiêu cầm đồ vật màu đen giống như đang giãy dụa, bị hắn trực tiếp đặt vào mi tâm, thu vào trong thân thể, cười lạnh nói:

- Bắt một hồn một phách của ngươi, hiện tại ta sẽ phong ấn tu vị.

Mười ngón tay của hắn điểm vào hư không, một ký hiệu màu đen ngưng tụ trong hư không, giống như có mấy con nòng nọc nhỏ đang vây quanh, dần dần khuyếch tán ra, là hỏa viêm màu đen, đột nhiên nó ấn vào lồng ngực Nhạc Cửu Lâm.

Chi!

Âm thanh đốt cháy vang lên trên ngực Nhạc Cửu Lâm, nương theo tiếng kêu thống khổ của hắn, lập tức hứn từ tinh thần hoảng hốt khôi phục thanh tĩnh.

- Tam Hợp Quỷ Nhãn Phong Ấn!

Trên không trung vang lên tiếng giật mình, thân ảnh Đoạn Việt hiện ra, nhìn ấn ký trước ngực Nhạc Cửu Lâm giống như đúc ấn ký của hắn, cả kinh nói:

- Ấn ký này làm sao ngươi biết?

Lý Vân Tiêu khẽ nói:

- Nếu ta không biết, làm sao cởi bỏ phong ấn cho ngươi. Chỉ là muốn hoàn toàn phá giải nhất định cần huyết dịch của người thi triển mới được.

Đoạn Việt không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh. Hắn chỉ cảm thấy Nhạc Cửu Lâm bị phong ấn còn thảm hơn cả mình, dường như Thất Tinh Vũ Tông cũng không đạt tới.

- Ngươi..., ngươi làm gì với ta?

Nhạc Cửu Lâm quá sợ hãi, không chỉ cảm thấy thực lực của mình bị phong ấn, hơn nữa trong linh hồn loáng thoáng thiểu cái gì đó trọng yếu lắm, làm cho hắn vô cùng thất lạc.

Lý Vân Tiêu không để ý tới hắn, quay người nhìn Đoạn Việt nói:

- Tu Di Sơn thần cấm hạn chế dưới năm mươi tuổi vào cửa, mặc dù là ở trong Giới Thần Bi ta cũng không nắm chắc mang các ngươi đi vào. Hiện tại ta mang người ngoài năm mươi tuổi đặt ở thành Viêm Vũ, do ngươi thống nhất quản lý.

Năm ngón tay của hắn bắt quyết, trong miệng thì thào đọc ra. Một quái lực tỏa ra trên không trung, trước hết nhất va chạm vào Đoạn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm, thân ảnh hai người bị đưa ra khỏi Giới Thần Bi, rơi vào trong phủ thành chủ.

Máy ngàn võ giả phía dưới, trừ những đệ tử từ Thiên Thủy quốc và Già Lam học viện ra, thực lực những người còn lại cao thấp không đều. Ngắn ngủn mấy hô hấp có hơn ngàn người rời đi, rơi vào trong phủ thành chủ. Cũng may phủ đệ khá lớn, dung nạp hơn một ngàn người cũng không chen chúc.

- Xảy ra chuyện gì? Đây là đâu?

Cơ hồ tất cả bị đưa ra ngoài đều không hiểu làm sao, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương những người này cũng bị đưa ra ngoài, còn có Hứa Hàn cùng Trương Thanh Phàm và không ít thuật luyện sư lớn tuổi cũng bị đưa ra, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, không rõ xảy ra chuyện gì.

Giọng Lý Vân Tiêu nhanh chóng vang lên, mang tình huống giảng giải một chút, mọi người lúc này mới an tĩnh lại.

Những người này mấy tháng qua đều ở trong Giới Thần Bi khổ tu, không hỏi thế sự. Vừa nghe đến là Tu Di Sơn mở ra, lập tức khiếp sợ, còn có một ít người ngoài năm mươi tuổi cảm thán vận khí không tốt.

Đột nhiên phía trên phủ thành chủ xuất hiện hoàng sắc quang mang, một tên võ giả định bước ra khỏi phủ thành chủ thì bị bắn trở về, ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Giọng Lý Vân Tiêu truyền tới lần nữa, nói:

- Hiện ở bên ngoài ngư long hỗn tạp, tất cả thế lực lớn của nam vực đang thẩm thấu vào. Vì cân nhắc an toàn của các vị, ta đã thu nhỏ Thái Hư Thiên Đô Bảo Trận bao phủ phạm vi ngàn mét quanh đây, hơn nữa còn là mở song hướng. Bên ngoài không thể vào, bên trong không thể ra.

Thì ra là thế, mọi người lúc này mới thoải mái. Nhưng cũng có không ít người nhíu mày suy nghĩ gì đó.

Trên mặt Đoạn Việt đầy tươi cười, tiểu tử này rõ ràng đang vây khốn tất cả mọi người, để tránh bí mật Giới Thần Bi tiết lộ ra ngoài, lại nói đường hoàng như vậy. Hắn nhìn qua Tiêu Khinh Vương và các cường giả Vũ Tông gật đầu, mang chuyện Lý Vân Tiêu phân phó nói một chút, những người này hiểu ngay.

Sau khi Lý Vân Tiêu làm tốt tất cả, tinh thần vừa động, bên trong vẫn còn lại ba ngàn người.

Hắn mỉm cười ném một đống túi trữ vật lớn ra, thần niệm khẽ động, lập tức toàn bộ nổ tung trên không trung. Rất nhiều nguyên khí giống như từ trên chín tầng trời hạ xuống, vùng đất màu đỏ biến thành biển linh khí, lóe ra ngân sắc quang mang.

- Đây là? Linh khí hóa dịch?

Tất cả mọi người chấn động, trong truyền thuyết linh khí nồng đậm tới mức nhất định có thể trực tiếp hóa thành trạng thái dịch, không thể ngờ là thật! Cả đám hưng phấn khẽ hấp, trong khoảng thời gian này linh khí khô cạn, làm cho bọn họ phàn nàn không ít.

Sau khi rải linh khí ra, mi tâm Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo hỏa diễm bay múa trên không trung, hóa thành Hỏa Phượng gào thét tiến vào biển linh khí, trong chốc lát đem trọn biển linh khí này đốt thành hỏa diễm.

Mấy ngàn đệ tử trên mặt đất bảo thủ tinh thần, được hỏa diễm trợ giúp bắt đầu tu luyện.

Lúc này Lý Vân Tiêu ở trên không trung thi triển Đại Giới Thần Quyết, đánh ra khoa đẩu văn màu vàng cực lớn lóe lên trên không trung rồi biến mất, cuối cùng tiến vào đại địa. Trong biển lửa bắt đầu dần dần xuất hiện kim quang, ý vận viễn cổ tản mát ra, tất cả mọi người cảm thấy khí tức linh hồn to lớn khiếp người dường như đang dần thức tỉnh.

- Loại khí tức này là...

Tại điểm cuối Phương Thốn sơn, Côn Ngô Thần Thụ hỏa linh hiện ra trên cành cây, mở to hai mắt ăn cả kinh kêu lên:

- Ly hỏa chi tinh!

Hắn ngược lại trở nên cực kỳ vui mừng, hưng phấn hét lớn:

- Tiểu tử, mang ta đi, mang ta đi hấp thu ly hỏa tinh hoa.

Lý Vân Tiêu đứng ngạo nghễ trong hư không, một tay niết bí quyết, hai mắt khép hờ. Kinh văn Đại Giới Thần Quyết không ngừng diễn biến trên hư không, che kín cả trên bầu trời, biển lửa trên mặt đất không ngừng biến hóa, cả tòa đại trận viễn cổ như sắp tỉnh lại.

Hắn đột nhiên nhướng mày, một tay khẽ vẫy, lập tức Côn Ngô Thần Thụ biến mất trên Phương Thốn sơn, hiện ra ngay trong tay của hắn.

Hắn ngưng mắt nhìn nói:

- Ngươi nhận ra tòa trận pháp này sao?

Côn Ngô Thần Thụ thụ linh nhìn qua phía dưới, hỏa diễm không ngừng chiếu rọi trước mặt của hắn, hắn lập tức cả kinh kêu lên:

- Loại cảm giác này hình như là mô phỏng khai thiên tích địa, sinh ra ly hỏa tinh hoa, nhưng lại chênh lệch rất xa. Dường như mượn nhờ đại trận cùng Ly Hỏa tinh hoa diễn biến thiên địa quy tắc. Chẳng lẽ là muốn một mình mở không gian?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv