Hắn ngây ngốc, lập tức giận không kềm được, trên người bắt đầu thả bạch quang ra, giống như từng viên minh châu khảm nạm trên thân thể, hào quang này chuyển động, dường như muốn kết nối với nhau, nhưng rốt cục chậm rãi nhạt xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo vui vẻ, lạnh lùng nhìn hắn.
Tân Như Ngọc thần sắc biến hóa, chân khí của hắn mới vận chuyển được một nửa đã bị lực lượng kỳ dị trên không trung chặt dứt. Nhưng hắn vẫn tỏa ra sát khí lưng lệ, trong tay cầm một ngọc xích hóa thành kiếm quang chém thẳng vào Lý Vân Tiêu. Kiếm quang ra tay lúc kim quang đại thịnh, nhưng chém ra vẫn bị Cửu Cung Vô Trần Trận ảnh hưởng, trở nên ảm đạm.
- Dừng lại!
Lý Vân Tiêu khinh thường xùy cười một tiếng, ngón tay điểm xuống, đạo ánh sáng màu xanh trực tiếp hiện ra, trực tiếp ngăn cản kiếm quang lại. Sau đó năm ngón tay của hắn như núi, vài đạo kiếm khí lăng không tạo ra, ngưng tụ trong tay tập trung vào Tân Như Ngọc, lãnh đạm nói:
- Ngươi có tin ta hiện tại không vui, liền giết ngươi?
Tân Như Ngọc thật biến sắc, sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi vậy mà không có bị trận pháp chế ước! Làm sao có thể? Đây chính là trận pháp do hai vị trận đạo đại sự của Độn Thế Cốc bố trí a.
Nhưng càng làm cho hắn kinh hồn táng đảm là, kiếm quang trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu mang cho hắn cảm giác vô cùng bá đạo, hơn nữa trong mắt của hắn là ánh mắt khinh thương thương sinh, lạnh lùng tới mức đáy lòng của hắn rét run. Hắn tin tưởng nếu đối phương thật sự không vui, thật sự sẽ ra tay giết hắn.
Tuy suy nghĩ này quá khó tin, trên lý trí không cách nào tiếp nhận được, mình nói như thế nào cũng là thái tử điện hạ Hỏa Ô đế quốc, thân phận vô cùng tôn quý. Hơn nữa sau lưng còn có bối cảnh Thiên Châu Môn cùng Tụ Thiên Tông. Nhưng hắn không biết vì cái gì, loại cảm giác này lại thập phần rõ ràng, làm cho hắn vững tin Lý Vân Tiêu nhất định nói được làm được, không chút nương tay giết hắn.
Cả đời Tân Như Ngọc chưa bao giờ chịu thua, vào thời khắc này hắn thật sợ, cắn răng xanh mặt không nói.
- Rất tốt, rất nghe lời!
Lý Vân Tiêu khinh miệt thu hồi kiếm quang, lạnh giọng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là thái tử, ở trước mặt ta ngươi chẳng là cái rễ hành gì cả. Huỳnh Dương Kiệt và Chu Ngọc Sơn chính là ví dụ tốt nhất, ta không hy vọng kẻ ngu xuẩn tiếp theo sẽ là ngươi.
Hắn lạnh lùng nhìn qua Tân Như Ngọc sau đó quay người rời đi.
Tân Như Ngọc đứng tại chỗ, cảm giác khuất nhục lớn lao xông lên đầu, tức giận đến mức mặt đen lại!
Trong mắt Lý Vân Tiêu hắn chẳng là con châu chấu nhỏ, căn bản chỉ là con châu chấu đá loạn. Thẳng đến trận chiến Kim Ô Lôi Bệ Thần mới chính thức tiến vào mắt hắn, bị coi là đối thủ tiềm ẩn. Nhưng mà chỉ là tiềm ẩn mà thôi.
Thế nhưng mà hiện tại Lý Vân Tiêu từ trên Quỳnh Hoa Đảo mang hơn phân nửa tinh thạch danh ngạch trở về, lập tức thành nhân vật số má đệ nhất nam vực ai ai cũng biết. Tân Như Ngọc lúc này mới cảm giác được cảm giác nguy cơ, cảm thấy Lý Vân Tiêu có lẽ là hắn lớn nhất đối thủ.
Nhưng không nghĩ tới...
Chính mình trong mắt hắn thì ra không tính là rễ hành gì cả!
Thật giống như một phú ông trăm vạn vẫn xem thường một tên ăn mày, còn bất chợt châm chọc khiêu khích, thời điểm này mới phát hiện thì ra tên ăn mày chính là phú ông ngàn vạn, hơn nữa căn bản không có xem hắn là thứ quan trọng gì, vẫn cảm thấy sự ưu việt trong suy nghĩ của mình...
Loại cảm giác nhục nhã thất bại này làm cho Tân Như Ngọc vốn cao cao tại thượng, vô cùng cao quý xấu hổ và giận dữ khí huyết không thông, hắn phun một ngụm máu tươi.
Hai mắt của hắn đỏ bừng, hắn hét to giận dữ:
- Lý Vân Tiêu! Ngươi là dân đen hạ lưu lại dám miệt thị ta! Thật đáng chết, đáng chết ah! Ah! Ah!
Tân Như Ngọc gào thét tự nhiên cũng truyền vào trong tai Lý Vân Tiêu, nhưng mà hắn chỉ cười xùy cho qua, đi thẳng tới đấu giá hội.
Đấu giá hội dựng tạm thời trên địa chỉ ban đầu của Vạn Bảo Lâu thương hội, vận dụng mấy ngàn tên công nhân đẩy nhanh tiến độ hoàn thành trong ba ngày, quy mô còn lớn hơn lúc trước nhiều.
Trong gian phòng khách quý, hội chủ đấu giá hội lần này do ba phương phụ trách, Đinh Linh Nhi, Bách Lý Công Cẩn cùng Ngụy Hồng Phúc đã sớm tụ tập trong phòng, đấu giá hội to như thế đã hấp dẫn không ít người.
Lý Vân Tiêu vừa tiến đến, ba người lập tức đình chỉ chủ đề, lộ ra vẻ tôn kính.
Bách Lý Công Cẩn nói có ý khác:
- Vân Tiêu đại sư, vừa rồi Bách Lý ta cảm nhận được trên không trung và ở đầu thành có động tĩnh gì đó a.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, chuyện bên ngoài thành cũng không có sao cả. Về phần dị động trên không trung vừa rồi, quả nhiên không có tránh được thần thức của Bách Lý Công Cẩn. Đối phương chính là lục giai thuật luyện sư, hồn lực chỉ mạnh chứ không yếu hơn hắn.
- Ha ha, chỉ là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Làm cho Bách Lý đại nhân quan tâm rồi.
Lý Vân Tiêu tùy ý qua loa nói ra.
Bách Lý Công Cẩn cũng vô cùng yêu quý tài hoa của Lý Vân Tiêu, khuyên nhủ nói:
- Vân Tiêu đại sư, ngươi ở ngoài thành thiết trí phí tổn vào thành cao như vậy, hiện tại có thể giàu có nhất thời, nhưng mà lại chôn tai họa cho bản thân đấy.
Đinh Linh Nhi cũng lo lắng nói:
- Vân thiếu, người tới thành Viêm Vũ tham gia đấu giá không có ai là không phải người của thế lực lớn trong Hỏa Ô đế quốc, ngươi thoáng cái đắc tội toàn bộ bọn họ, như vậy quá không có lý trí rồi.
Trong mắt bọn họ xem ra, chỉ là một thành Viêm Vũ sao đủ chống lại nhiều thế lực của Hỏa Ô đế quốc, huống chi tất cả cũng không phải là người Hỏa Ô đế quốc, phần nhiều là thế lực ở nơi khác thẩm thấu vào, không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.
Ngụy Hồng Phúc biểu lộ xem náo nhiệt, mở miệng cười nói:
- Một trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch là phí tiến vào đấu giá hội, nếu như không có tinh thạch mua đồ, oán khí này sẽ bạo phát, hắc hắc...
Lý Vân Tiêu khoan thai nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- Một trăm vạn phí tiến vào đấu giá hội? Không, đó là phí vào thành! Tham gia đấu giá còn phải xuất ra thêm một trăm vạn nữa.
- Cái gì?
Ba người đều trực tiếp cả kinh cắn đầu lưỡi, đau tới mức run rẩy. Cả đám mở to mắt nhìn qua hắn.
Lý Vân Tiêu vẫn điềm tĩnh cười một tiếng, liền phối hợp ngồi xuống, châm trà uống một mình.
...
Bên ngoài thành Viêm Vũ trải qua giáo huấn bằng máu, tất cả mọi người đã trung thực.
Không nói đến thực lực của mọi người bị trận pháp áp chế, đánh nhau sẽ có hại chịu thiệt. Cho dù không có hạn chế, bản thân mình tới vì tinh thạch danh ngạch, mà danh ngạch đang nằm trong tay của người ta, làm đối phương bực tức, không mua được tinh thạch thì càng đáng tiếc hơn.
Cho nên một đám thành thành thật thật nhịn đau nhỏ máu xếp hàng vào thành. Nhưng phần oán hận này vùi sâu trong lòng, tự nghĩ về sau chắc chắn phải trả thù.