Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 439: Một chiêu kinh thiên



- Chẳng lẽ là...

Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, không dám phân tâm chút nào cả, kích phát một chiêu thiên phú thần thông này áp lực rất lớn với hắn, không cẩn thận có khả năng bị cuốn vào trong đó, tan thành mây khói.

Giờ phút này, không gian đột nhiên sinh ra biến hóa, dường như bị khí tràng của hai người gạt ra, tạo thành một không gian độc lập, biên giới dĩ nhiên biến thành hư vô.

Vẻ mặt mọi người trên bầu trời ngưng trọng, con mắt không chớp cái nào, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhất.

Tất cả mọi người nghiêm túc, cảm giác toàn thân như hồ dính, đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm toàn thân. Loại chiến đấu này có lẽ cả đời cũng chưa gặp qua lần nào.

- Xảy ra chuyện gì? Một chiêu kia nếu ở trong lĩnh vực còn hiểu được, nhưng tu vị của hắn chỉ là Vũ Quân, vì sao có thể ngăn cản long uy của ta?

Trong mắt La Thanh Vân hiện ra thần sắc khó hiểu, luận võ kỹ, thiên phú thần thông của hắn tuyệt đối không dưới một chiêu của Lý Vân Tiêu, nhưng mà hắn tu vị vượt qua đối phương, mặc dù đồng thời có lĩnh vực tồn tại cũng không có khả năng chịu đựng được mới đúng.

Lúc này đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, đột nhiên nhìn thẳng mi tâm của Lý Vân Tiêu, chỗ đó có một đạo ấn ký mây lửa, vậy mà ẩn ẩn lộ ý viễn cổ thần thánh, vậy mà không dưới long uy của hắn.

- Mẹ kiếp! Tiểu tử này át chủ bài dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn không dùng hết! Nếu không giết hắn, mọi người sẽ sụp đổ.

La Thanh Vân cũng không nhịn được nữa, trong lúc này ngửa mặt lên trời hét dài, kim quang trên người nở ra như nụ hoa, một khí thế vô cùng bá đạo xuất hiện, dưới trời quang vậy mà hiện ra một long ảnh nhàn nhạt, có chút trợn mắt, ngưng mắt nhìn phía dưới.

Trong nháy mắt hư ảnh chân long xuất hiện, trong nội tâm đám người Phương Đức ở xa xa run lên, một loại sợ hãi từ sâu trong linh hồn sinh ra, làm cho bọn họ cảm thấy uy áp lớn lao, vội vàng vận chuyển chân khí ngăn cản.

- Tiếp một chiêu thiên phú thần thông của ta -- Long Ngự Tứ Cực!

Hai tay La Thanh Vân lật một cái, long ảnh trên bầu trời phát ra tiếng long ngâm vang vọng thiên địa!

Hư ảnh chân long gào thét lao xuống, thời gian một này giống như trải qua ngàn vạn năm, xuyên thẳng qua vô số thời không, đủ làm nổ nát cả thế giới.

Trên mặt Lý Vân Tiêu huyết sắc tái nhợt, Ngô Câu Sương Tuyết Minh trong tay lúc này run rẩy rên rĩ.

- Bình tĩnh một chút!

Lý Vân Tiêu nhẹ giọng quát, một tiếng phượng hoàng phá thể bay ra, không gian bốn phía lúc này bị hỏa diễm hòa tan, nhanh chóng áp súc lại và bị hút vào trong bảo kiếm. Không chỉ có như thế, nguyên khí trong vòng ngàn dặm bị Ngô Câu Sương Tuyết Minh hút không còn!

Một hư ảnh phượng hoàng ngủ đông xuất hiện, nó bao phủ cả vùng đất, đối lập với hư ảnh chân long kia.

- Chân long thì như thế nào?

Bóng dáng Lý Vân Tiêu xuất hiện trong hư ảnh phượng hoàng ngẩng đầu lên, khí chất toàn thân đã khác trước, hai mắt của hắn như sao trời, dùng giọng nói thiên cổ không thay đổi:

- Dưới kiếm quyết của ta, trảm tú cực, đoạn long thân của ngươi!

- Hàng tỉ sao trời cũng bị kiếm của ta trảm phá!

- Kiếm - trảm - tinh - thần!

Ngô Câu Sương Tuyết Minh phát ra âm thanh bén nhọn, hư ảnh phượng hoàng theo kiếm thế vung lên, hóa thành một đạo kiếm quang kinh thế chém thẳng vào long ảnh. Những nơi đi qua không gian vặn vẹo và sụp xuống, hóa thành bóng dáng của kiếm này, quy về hư vô.

Oanh!

Hai lực lượng rốt cuộc cũng va chạm vào nhau, trong lúc nhất thời, tâm thần tất cả mọi người trên Quỳnh Hoa Đảo triệt để thất thủ, cảm thấy trời sập đất nứt, cả hòn đảo như sắp bị nhấn chìm.

Trên không trung có cực quang khuyếch tán ra, nhanh chóng tỏa ra bốn phía, thôn phệ toàn bộ chiến trường vào bên trong, trung tâm của cực quang là hắc động, lực lượng cắn nuốt của nó rất mạnh.

Vậy mà đánh vỡ hư không, một lỗ đen to lớn xuất hiện trên Quỳnh Hoa Đảo.

Lúc trước Phương Đức và ba người bố trí kết giới yếu ớt như vỏ trứng, đã sớm vỡ tan, không còn tồn tại. Những chấp pháp giả này ở gần cực quang, tất cả đều bị lực lượng khổng lồ thôn phệ, dốc sức liều mạng vận chuyển chân khí ngăn cản.

Trên tòa lầu cạnh bờ hồ, một mực ba người khẩn trương nhìn qua màn nước, trong lúc này nhao nhao mở cửa sổ nhìn ra ngoài..

Chỉ thấy hồ Minh Tâm sóng gió ngập trời, sóng nước vỗ bờ, giống như sóng thần đang lan tới.

- Xảy ra chuyện gì?

Hoắc Sâm cau mày nói:

- Tuy hồ Minh Châu tiếp giáp với nam hải, nhưng vẫn gió êm sóng lặng, khí hậu vững vàng, vì sao hôm nay sinh ra sóng cồn như thế?

Lúc này bên cạnh bờ hồ có không ít đệ tử trẻ tuổi nhận thua bị mang ra, đều nhao nhao lui ra phía sau.

Sắc mặt Tân Bì rùng mình, cau mày nói:

- Trong sóng biển này mang theo nguyên khí chấn động rất mạnh, chẳng lẽ là con người tạo ra?

Hoắc Sâm cả kinh nói:

- Cái gì? Chẳng lẽ có người ngoài gây sóng gió trên hồ Minh Tâm? Mục tiêu không phải là Quỳnh Hoa Đảo a?

Sắc mặt Sở Vũ âm trầm, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không cho rằng sóng biển là từ Quỳnh Hoa Đảo tuôn ra sao?

Hoắc Sâm khẽ giật mình, lập tức cười ha hả, nói:

- Ha ha, Sở Vũ huynh sức tưởng tượng thật sự là phong phú. Quỳnh Hoa Đảo cách nơi này ngàn dặm, lực lượng làm sao có thể tạo ra sóng biển đánh ra xa ngàn dặm như thế được?!

Thần sắc Tân Bì cũng khó nhìn, nhìn qua nơi xa:

- Phương hướng này..., thật sự là Quỳnh Hoa Đảo!

Hoắc Sâm cùng Sở Vũ đều biến sắc, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.

Trùng kích mạnh mẽ như vậy, cho dù là cường giả Vũ Hoàng ra tay cũng chưa chắc tạo ra được.

Ba người nhìn nhau, tâm thần chấn động, vội vàng trở lại trong tòa lầu nhìn qua màn nước. Gần ngàn khối tinh thạch dường như có dấu hiệu biến hóa.

Đám chấp pháp giả trên không Quỳnh Hoa Đảo sau khi trải qua trùng kích cường đại, rốt cục cảm giác được thái bình, không ngừng mở mắt ra nhìn bốn phía.

Chỉ thấy trên bầu trời vẫn cảnh tượng đìu hiu, dường như còn xuất hiện khe hở màu đen, điện quang không ngừng lập lòe trên không trung.

Cả bầu trời bị xé như vải vóc, các loại năng lượng tỏa ra các nơi, cảnh tượng rách nát này làm ba đại cao thủ trợn mắt há hốc mồm.

Dưới hòn đảo càng là làm cho người ta giật mình là, nó bị đánh sụp một góc.

Vị trí Lý Vân Tiêu đứng lúc trước, phương viên trăm dặm đều là nước biển, cả Quỳnh Hoa Đảo bị đánh ra một cái đônhj, thành cái hố trên đảo.

- Cái này...

Tất cả mọi người cảm thấy xướng sống lạnh toát, thiên băng địa liệt..., thật sự là thiên băng địa liệt ah!

Phương Đức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thần thức nhanh chóng bao trùm tất cả, vội vàng nói:

- Hai người kia đâu? Lý Vân Tiêu đi đâu?

Đồ Lỗi cùng Hoàng Tiểu Long vội vàng tìm kiếm.

Trong lúc này, trên bầu trời vỡ ra một hình tròn nhỏ, dần dần phóng đại, bốn phía hình tròn là một vòng đồng chèo chống.

- Thiên Linh Hoàn!

Đồ Lỗi cả kinh, lập tức vui mừng quá đỗi, kích động nhìn lại.

Quả nhiên một bàn tay đầy lân giáp vươn ra, ngay sau đó thân thể La Thanh Vân gian nan leo ra khỏi đó. Lân giáp trên người rơi ra phân nửa, trở thành nửa người nửa yêu, toàn thân huyết nhục mơ hồ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv