Trên mặt Lữ Hạo Sơ mang theo thần sắc xấu hổ, nhưng rất nhanh đã dứt bỏ tạp niệm, toàn tâm vùi đầu vào cô đọng. Nguyên thạch tiến vào trung phẩm thì tạp chất cơ hồ không tồn tại, kế tiếp chính là không ngừng áp súc tinh nguyên, khi đó sẽ tăng đẳng cấp nguyên thạch lên. Trong đó mấu chốt nhất chính là bảo vệ tinh nguyên, không cho linh khí tán loạn.
Hắn nhẹ nhàng mở hai tay ra, ảo ảnh xuất hiện liên tục, cho người ta cảm giác như mộng như ảo, cực kỳ xinh đẹp.
Bách Lý Công Cẩn lúc này mỉm cười, khen:
- Bộ thủ pháp Bát Kỳ Luyện Tâm Quyết đặc biệt, uy lực cực lớn, chính là thủ pháp luyện thạch tốt nhất. Lữ đại sư càng chìm đắm trong đó hơn mười năm, thi triển ra như hành vân lưu thủy, tùy tâm sở dục. Mặc dù là ta ở bộ thủ pháp này cũng lĩnh ngộ không bằng.
Trên mặt Đoạn Việt đầy vẻ lo lắng, tuy hắn biết rõ Lý Vân Tiêu thuật luyện chi thuật rất mạnh, nhưng mà tuyệt đối thật không ngờ lại cường đại như vậy, có thể liên chiến hai tứ giai thuật luyện sư. Nhưng dù sao cực hạn là tuổi của hắn, cho dù là yêu nghiệt thì hắn cũng chỉ mười lăm tuổi mà thôi. Mà đổi thành ba người cộng lại cũng hơn hai trăm tuổi. Chênh lệch thời gian cực lớn, há có thể dùng thiên phú đền bù? Huống hồ có thể tiến giai đến tứ giai thuật luyện sư, có người nào không có thiên phú cực cao?
- Cũng tiến giai trung phẩm!
Nguyên Hạo kinh hô lên, ánh mắt mọi người tập trung vào Lý Vân Tiêu, nhìn vào khối nguyên thạch của hắn, tẩy đi bụi bậm trở nên thuần trắng, chính là trung phẩm nguyên thạch không nghi ngờ.
Bách Lý Công Cẩn kinh ngạc tán thưởng không thôi, nói:
- Thật sự là quỷ phủ thần công, trong cả quá trình ta không cảm nhận được một chút nguyên khí xói mòn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tin được! Nhưng mà kế tiếp hắn dùng tuhr pháp nào? Đến trung phẩm thì dùng mười hai thức trụ cột sợ rằng không thể tăng phẩm chất nguyên thạch... Cái này, đây là...
Lý Vân Tiêu thở sâu, hắn biến đổi tư thế cổ quái, hai tay thi triển bộ ấn quyết phức tạp, trong đó truyền ra tần suất chấn động dường như đang tìm kiếm cửa vào không gian, muốn lần nữa dung hợp thiên địa, bước vào cảnh giới tự nhiên.
- Đây là thủ pháp gì? Vậy mà truyền ra khí thế chấn động hào hùng như vậy, cổ ba động này vì sao có tần suất nhanh như thế?
Nguyên Hạo chấn động, tròng mắt mở to ra, Lý Vân Tiêu thi triển bộ thủ pháp này hắn không hiểu rõ. Chỉ có cảm giác rầm rộ, ngay tiếp theo đó không gian cũng đứng yên, dường như muốn dung nhập vào trong linh quyết của hắn.
- Lực lĩnh ngộ cực cao.
Đồng tử Tân Bì hơi co lại, tuy hắn không hiểu thuật đạo, nhưng bộ thủ pháp này vừa ra giống như dung nhập vào thiên địa, mà dùng lĩnh ngộ của hắn đi cảm thụ chỉ sợ còn cao hơn Lữ Hạo Sơ không chỉ một cấp bậc.
- Vạn pháp quy nhất, cho dù là võ đạo hay thuật đạo, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, không có cái nào không thể hóa thành thiên địa, vũ cực hạn, trụ cực kỳ!
Đoạn Việt cũng nhìn ngây ngốc, loại lĩnh ngộ dung nhập không gian như hóa thành thực chất làm cho nội tâm của hắn có chút xúc động, trong mơ hồ cảnh giới của hắn dường như được đề cao.
Tân Bì dường như cảm nhận được biến hóa trên người Đoạn Việt, hơi khẽ chấn động, lộ ra vẻ hâm mộ. Tới tầng thứ như bọn họ, muốn đề cao nhỏ tí tẹo cũng không dễ dàng. Loại cơ duyên xảo hợp tăng lên càng có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết! Đây là Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết!
Bách Lý Công Cẩn nghẹn ngào kêu lên, trong đôi mắt mang theo khiếp sợ khó có thể ức chế, thân thể kích động quá độ mà làn da của hắn cũng đỏ lên.
Trong lòng Nguyên Hạo cùng Tân Trạch đều chấn động, Bách Lý Công Cẩn thân là lục giai thuật luyện sư, gần đây làm việc ổn trọng, rất ít có thời điểm thất thố như thế. Có thể thấy được Lý Vân Tiêu thi triển bộ thủ pháp này bất phàm, làm cho một vị lục giai thuật luyện sư này cũng trở nên khó bình tĩnh được.
Nguyên Hạo nhịn không được hỏi:
- Bách Lý đại sư, Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết là thủ pháp gì? Vì sao ta chưa từng nghe qua?
Bách Lý Công Cẩn dường như chưa từng nghe thấy Nguyên Hạo nói chuyện, khuôn mặt ngốc trệ nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thủ pháp Lý Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích, toát ra khát vọng mãnh liệt, dường như muốn mạnh mẽ khắc sâu mỗi động tác của hắn vào đầu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, bộ này thủ pháp quá mức mê huyễn, quá mức nhiều lần, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng.
- Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy bộ thủ pháp này, khi đó ta cũng giống như các ngươi, cũng chỉ là tứ giai Quân cấp, lúc ấy ta còn đi theo bên cạnh sư tôn khổ tu, ở tại Hóa Thần Hải.
Bách Lý Công Cẩn đôi mắt mê ly, lâm vào hồi ức.
- Tại Hóa Thần Hải thuật luyện sư tổng bộ, có hai vị được ban cho chức vị trưởng lão danh dự, ta còn nhớ rõ ngày nào đó, sư tôn nói cho những đệ tử chúng ta biết, thuật luyện sư công hội tổng bộ có thêm một trưởng lão danh dự, hơn nữa hắn nói lời này mang theo thần sắc kính phục.
- Lúc ấy sư tôn đã là cửu giai Đế cấp thuật luyện sư, chúng ta đều rất ngạc nhiên, còn ai có thể làm cho sư phục khâm phục như thế. Sư phó cẩn thận dặn dò chúng ta, nói ngày hôm sau chính là ngày người đó tấn chức trưởng lão danh dự truyền khóa tại thuật luyện sư công hội, bảo chúng ta buông tất cả mọi chuyện mà đi tham gia.
- Về sao ta vì muốn học Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết, thừa dịp người ta không chú ý lẻn vào trong tẩm cung của Cổ Phi Dương đại nhân tại thuật luyện sư công hội.
Chi!
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, khiếp sợ Bách Lý Công Cẩn lá gan cũng quá lớn. Nguyên Hạo cả kinh nói:
- Vậy ngươi nhìn thấy Cổ Phi Dương đại nhân?
Bách Lý Công Cẩn kính sợ nói:
- Không sai! Thời điểm ta lẻn vào bên trong, Cổ Phi Dương đại nhân đang tu luyện trong tẩm cung, ngồi xếp bằng bất động. Lúc ấy ta mang theo tâm tình kích động, khó có thể nói ra lời nên vội vàng quỳ xuống, khẩn cầu Cổ Phi Dương đại nhân dạy ta Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết.
- Sau đó thì sao?
Đoạn Việt liền vội vàng hỏi, loại nhân vật truyền kỳ của đại lục này hắn cũng hiếu kỳ.
Bách Lý Công Cẩn cười khổ nói:
- Ta quỳ trước mặt Cổ Phi Dương đại nhân một đêm, đại nhân vẫn bất động không nói, dường như căn bản không có phát hiện sự tồn tại của ta. Thẳng đến khi trời vừa tảng sáng, bên ngoài truyền đến âm thanh gà gáy ta mới đột nhiên lĩnh ngộ ra, thì ra Cổ Phi Dương đại nhân đã truyền thụ cho ta đồ vật trọng yếu.
- Là cái gì?
Nguyên Hạo tò mò, một đêm không nói vậy mà có thể truyền thụ cái gì chứ?
Bách Lý Công Cẩn dùng khẩu khí nghiêm túc nói:
- Cổ đại nhân muốn nói cho ta biết là: thuật đạo vô bờ, mà ta sinh ra nhai. Mặc dù trong lòng có tâm hướng đạo không suy chuyển, vậy cũng phải làm tới nơi tới chốn, nhắm mắt theo đuôi, chỉ cần cứng cỏi không dời, cuối cùng cũng có thể đợi tới một ngày gà gáy sáng.
- Thì ra là thế!