Siêu hải tộc trong Tứ Hải đa số là chân linh thời thượng cổ. Bởi vì có huyết mạch truyền thừa, thêm vào ẩn cư thâm hải địa uyên, cho nên về mặt truyền thừa giữ lại lực lượng ở mức độ tốt nhất, chống đỡ năm tháng thay đổi mang đến hậu đại biến dị.
Có yêu hóa ra hình thú, dùng tứ chi chạy nhanh trên trời.
Có lưng mọc nhiều cánh, đập một các là xé gió bay ra các loại nguyên tố phong, hỏa, lôi, điện.
Có trên người lan tràn vảy và góc cạnh, khí thế tranh vanh, chấn bạo hư không.
Chân linh chạy rầm rập, sát khí dời núi lấp biển ập đến. Mỗi người đều thấy áp lực chưa từng có.
Bàn Nghị bước lên trước, đôi tay chộp hai con quái vật đầu rồng mình bò.
Bàn Nghị quát to:
- Giao hai con súc sinh này cho ta!
Cánh tay Bàn Nghị hiện ra hư quang, thoáng chốc trở nên cứng rắn như sắt, ầm vang ngăn cản hai con cự thú trùng kích, năm ngón tay chộp sừng rồng.
Người Bàn Nghị hơi lắc lư, không gian bị chấn ra vết rạn màu đen nhạt.
Bàn Nghị trợn to mắt hét to một tiếng:
- Bàn Long Thủ!
Hai phù ấn màu vàng to lớn bắn ra từ lòng bàn tay Bàn Nghị, vang tiếng nổ điếc tai. Hai con quái vật ngửa đầu hét thảm, bị phù ấn quét qua người lớp da nổ bùm bùm, từng vệt máu như mũi tên bắn ra.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Các vị hãy cẩn thận, những tên này là sau thượng cổ chân linh, có vài người là chân linh.
Liêu Tinh Uyên cười khổ nói:
- Cảnh tượng như nằm mơ, khi còn sống được thấy chân linh, còn nhiều thế này.
Cố Thanh Thanh cười khúc khích:
- Mỗi ngày đều như nằm mơ, thật tốt.
Phi Nghê liếc Vân Sinh lão tổ, lạnh lùng nói:
- Nô tài, lăn lại đây chịu chết!
Vân Sinh lão tổ run lẩy bẩy, cảm thấy sợ hãi.
Vân Sinh lão tổ khựng người lại ngay, nói với huynh đệ Quỷ Mã tộc ở bên cạnh:
- Nữ nhân Thiên Phượng chân huyết giao cho các ngươi đối phó.
Quỷ Mã tộc người lùn liếm môi cười gian:
- Vậy thì huynh đệ chúng ta không khách sáo, ngươi cũng không có phần máu Thiên Phượng.
- Hừ!
Vân Sinh lão tổ khẽ hừ nhưng vẻ mặt nôn nóng nói:
- Đương nhiên rồi!
Vân Sinh lão tổ thầm cười nhạt, nghe lời Tù vừa nói thì quyết tâm có được nữ nhân Thiên Phượng, làm gì đến lượt bọn họ?
- Thiên Phượng chân huyết, bổn tọa cũng muốn một chút!
Một luồng sáng lạnh xẹt qua mấy người bên cạnh, Lãnh Đồng giành trước một bước định tấn công Phi Nghê.
- Hãy nhìn lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh đã!
Hai huynh đệ Quỷ Mã tộc sắc mặt trầm xuống, vội vàng đuổi theo.
Biểu tình Ba Long trầm trọng quát to:
- Hóa Tu, ngươi bảo hộ Tiên nhi rút lui!
Hóa Tu vội nâng Thủy Tiên lùi ra sau:
- Tuân lệnh!
Thủy Tiên không chịu nhưng bị Hóa Tu kiềm chăt không thể chống cự.
Thủy Tiên tức giận nạt:
- Tên phế vật dám chống lại ta!?
Hóa Tu biến sắc mặt, thản nhiên nói:
- Sư tôn có lệnh, không dám không nghe! Sư muội, đắc tội!
Hai tay Hóa Tu bắt ấn biến ra móng vuốt chộp kết giới hình tròn trước mặt nhốt Thủy Tiên vào trong, tránh cho 2e loa vào chiến trường gây thêm rắc rối cho người.
Hai con long thú kéo liễn bị Bàn Nghị tay không đánh chết, nhiều vũ giả xông đến nuốt mọi người vào chiến trường.
Kiếm khí trong tay Lý Vân Tiêu như hồng xông pha vào trong.
Chợt luồng sáng sắc bén giáng xuống đập vào kiếm của Lý Vân Tiêu, chấn từng vòng sáng bắn tứ phía cắt từng miếng không gian.
- Ha ha ha!
Giao Nữ xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêu, thè lưỡi liếm môi đỏ cười quyến rũ:
- Ta rất muốn nếm thử nam nhân dám can đảm mắng Tù đại nhân có vị máu như thế nào.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, cảm giác não choáng váng nhưng chỉ giây lát, tinh thần lực cường đại trong thức hải quét sạch hết.
Lý Vân Tiêu hoa mắt, Giao Nữ đã công kích đến. Ngón tay ngọc thuôn dài xẹt qua không gian điểm vào trán Lý Vân Tiêu.
Phập!
Trán Lý Vân Tiêu bị ngón tay Giao Nữ đâm thủng lỗ máu, máu phun ra.
- A!!!
Lý Vân Tiêu kêu thảm một tiếng, khuôn mặt bê bế máu và kinh hoàng, sợ hãi lùi mạng thụt lùi lại trốn, nước mắt chảy ròng ròng lẫn với máu chảy từ cái lỗ, vô cùng thê thảm.
- Ha ha ha!
Giao Nữ cuồng cười, lắc eo tiến lên trước, vừa đá lông nheo vừa cười cợt:
- Thật là nam nhân vô dụng, một chiêu đã thua rồi. Có phải vì thấy ta rất đẹp nên quên đề phòng?
Khuôn mặt kinh khủng của Lý Vân Tiêu lộ nét mờ mịt chân chất gật đầu nói:
- Nàng rất đẹp, ta quên đề phòng.
- Hi hi, thật không?
Giao Nữ đến trước mặt Lý Vân Tiêu, khuôn mặt gần sát, thè lưỡi đỏ liếm mặt Lý Vân Tiêu, liếm sạch máu và nước mắt trên gò má trái.
- Khó ăn quá. Vị máu thường đại biểu cho mùi vị nam nhân, trong máu của ngươi hòa lẫn nước mắt sợ hãi, thật là kẻ bất lực.
Nụ cười của Giao Nữ lạnh băng:
- Ta không chút hứng thú với nam nhân phế vật!
- Hu hu hu!
Lý Vân Tiêu sợ hãi gào khóc, khuôn mặt mới được liếm sạch trở nên bẩn tèm lem.
Bùm một tiếng Lý Vân Tiêu quỳ hai gối trước mặt Giao Nữ, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ nói:
- Ta sai rồi, ta không nên mắng Tù đại nhân, nữ vương buông tha ta đi, xin tha cho cái mạng đê tiện này!
Lý Vân Tiêu dập đầu kêu rõ vang, mỗi lần đập vào hư không, máu văng tung tóe.
Giao Nữ khinh miệt châm chọc nói:
- Thật là phế vật, giết ngươi chỉ làm bẩn tay. Nhưng vừa rồi ngươi dám nói năng bỗ bã với Tù đại nhân, không tha cho ngươi được. Giết ngươi thì có lẽ Tù đại nhân sẽ thưởng thức ta, không chừng đặt ta vào hậu cung.
Gò má Giao Nữ ửng đỏ vì hạnh phúc, chìm trong ảo tưởng si mê.
- Đừng, đừng giết ta, hu hu hu!
Lý Vân Tiêu vẫn đang không ngừng dập đầu, rối rít xin tha, nước mắt nước mũi tèm lem.
Giao Nữ mới chìm đắm trong mơ mộng hạnh phúc lại bị tiếng gòa khóc của Lý Vân Tiêu phá rối, xấu hổ tức tối:
- Ta phi! Phế vật!
Giao Nữ phun nước miếng, nhấc chân đạp xuống.
Rầm!
Đầu Lý Vân Tiêu nát bấy, hành cái xác không đầu từ trên trời rớt xuống.
Trên bầu trời vang tiếng Tù khen:
- Giao Nữ, làm rất tốt.
Không gian dao động nhẹ, Tù áo trắng chậm rãi đi ra, trên mặt nở nụ cười khen ngợi:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm Giao Nữ, từ hôm nay nàng hãy làm phi tử của ta.
- Đa tạ! Đa tạ tù đại nhân!!
Giao Nữ kích động người run rẩy, hai tay khép lại quỳ xuống, mừng phát khóc:
- Giao Nữ nhất định sẽ hết lòng hết dạ hầu hạ đại nhân thật tốt!
- Ừm! Khuôn mặt của nàng cũng là hàng thượng thượng đẳng, ta rất thích.
Tù từ giữa hư không đi xuống, laị gần nâng Giao Nữ dậy:
- Không biết vóc dáng nàng thế nào, cởi cho ta xem.
Một tay Tù vươn tay xé nửa bộ đồ ra, lộ da thịt trắng tuyết, bộ ngực nửa che nửa đậy. Tù cười khẽ xoa bóp ngực Giao Nữ.
Giao Nữ rên rỉ mất hồn:
- A ừ...
Mặt Giao Nữ hồng hào thở hổn hển, chậm rãi cởi la sam cho đến chỉ còn áo lót.
Đột nhiên một tiếng quát to như nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, làm người Giao Nữ run lẩy bẩy.
- Giao Nữ, ngươi đang làm gì!?
Sắc mặt của Tù trở nên dữ tợn, biểu tình tức giận.
Giao Nữ rùng mình, chợt nhận ra không đúng, tỉnh táo lại ngay. Tù biến mất, bốn phía tĩnh lặng, vô số đôi mắt ngó nàng trân trân.