Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, đúng là cần có một cái tên:
- Ừm! Còn chưa có danh hiệu. Tiền Sinh đại nhân đọc đủ thi thư, trên thông thiên văn địa lý, hay đại nhân đặt giúp đi?
Có Thần Tiêu cung, Long gai, và cả Kim Tiền bang tham gia, cộng thêm lực lượng chính Lý Vân Tiêu đủ nâng cao danh hiệu liên miênh hấp dẫn nhiều thế lực tụ tập lại đây.
Tiền Sinh trầm ngâm một lúc, nói:
- Nguyên kết minh lấy Vân thiếu gia làm chủ hay gọi là Vân Minh đi?
- Không được!
Trần Đoạn Thiên phản đối ngay:
- Liên minh do nhiều môn phái liên hợp sao có thể dùng tên một người đặt được? Còn ra thể thống gì? Làm sao phục chúng?
Trần Đoạn Thiên cực kỳ bực bội, bản thân còn định dùng việc nhập minh làm tiền cược giành vị trí minh chủ, nếu kêu Vân Minh thì tranh giành cái khỉ gì?
Tiền Sinh thấy Trần Đoạn Thiên chẳng nể mặt thì khó chịu, lấy làm lạ hỏi:
- Đoạn Thiên đại nhân nói gì kỳ? Làm như Đao Kiếm tông cũng là một thành viên liên minh vậy. Tên của liên minh cần người ngoài đặt cho sao?
Trần Đoạn Thiên bực bội khẽ quát:
- Ngươi . . .!
Trần Đoạn Thiên phẩy tay áo, phớt lờ Tiền Sinh.
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Nếu Đoạn Thiên đại nhân cảm thấy không ổn thì tên gì được hơn?
Trần Đoạn Thiên đáp:
- Đã là nhiều môn phái tập hợp, anh hùng trong thiên hạ tập trung thì gọi là liên minh Anh Hùng đi.
Lý Vân Tiêu khoanbh tay trước ngực, ngón trỏ gõ cằm trầm ngâm nói:
- Cái tên này nghe kỳ kỳ.
Khúc Hồng Nhan nhoẻn miệng cười:
- Có phải cảm thấy không đủ bá khí?
Lý Vân Tiêu thành thật nói:
- Ừm! Hơi hơi.
Nét mặt Cố Thanh Thanh sa sầm nhớ cảnh ở Ngũ Hà sơn:
- Chắc sẽ không lại đặt cái tên thật dài nữa đi?
Tim Mạch run lên, mặt xanh mét. Chiêu Cuồng Duệ Khốc Huyễn Chi Thiên Thu Vạn Cổ Toàn Chuyển Lưu Lưu Cầu đó là vết thương hằn sâu của yêu tộc, nhắc đến liền biến sắc mặt.
Mắt Lý Vân Tiêu sáng rực vỗ tay nói:
- Đại nhân nói đã nhắc nhở ta, chuyện liên minh là thiên hạ thương sinh, là nghĩa cử thiên thu van cổ lan rộng toàn Thiên Vũ giới. Hay gọi là thiên thu đại nghĩa danh chấn vạn cổ Càn Khôn vô địch phong vân tế hội chi siêu cấp Thiên Vũ Minh!?
Cố Thanh Thanh:
- . . .
Khúc Hồng Nhan che môi cười nói:
- Ta thấy tên này cũng khá, rất hay.
Hai nữ nhân khác cười khúc khích, rất là tán đồng.
Tiền Sinh nói:
- Từ một chuỗi dài vế trước thì ba chữ Thiên Vũ Minh cũng hay, hơi ngông chút nhưng có thể gánh vác được.
Trần Đoạn Thiên nhẹ gật đầu, nói:
- Ta thấy cũng được.
Lý Vân Tiêu vỗ tay ba cái quyết định cái tên:
- Tốt, nếu thế thì cứ quyết định vậy đi!
Tiền Sinh nói:
- Vị trí minh chủ tất nhiên do Vân thiếu gia đảm nhiệm.
Trần Đoạn Thiên trầm giọng nói ngay:
- Minh chủ làm sao có thể tùy ý ngươi nói được? Tiền Sinh, ngươi còn oai hơn minh chủ, do ngươi chỉ định chức minh chủ sao?
Tiền Sinh xì cười đáp trả:
- Ha ha ha! Nực cười, đây là chuyện nội bộ của Thiên Vũ Minh chúng ta, liên quan gì Đoạn Thiên đại nhân?
Lý Vân Tiêu đính chính:
- Phải gọi tên đầy đủ, là thiên thu đại nghĩa danh chấn vạn cổ Càn Khôn vô địch phong vân tế hội chi siêu cấp Thiên Vũ Minh.
Tiền Sinh:
- . . .
Cố Thanh Thanh tức giận quát:
- Ngươi nghiêm túc một chút được không?
Lý Vân Tiêu bĩu môi nói:
- Ta không nghiêm túc chỗ nào? Có phải vì tên quá dài, chỉ số thông minh của nàng không nhớ nổi không?
Cố Thanh Thanh:
- . . .
Trần Đoạn Thiên bị choáng, chuyện nghiêm túc thế mà trở nên như chơi bán đồ hàng. Nhưng cái tên là thứ yếu, quan trọng nhất là vị trí minh chủ.
Trần Đoạn Thiên lạnh lùng nhìn Tiền Sinh, hừ mạnh:
- Sao ngươi biết Đao Kiếm tông không nhập minh?
Tiền Sinh nhướng mí mắt, cười tủm tỉm hỏi:
- A? Hay là Đao Kiếm tông cũng định tham gia Thiên Vũ Minh?
Thật ra biểu hiện của Trần Đoạn Thiên đã nói lên tất cả.
- Đương nhiên!
Trần Đoạn Thiên nghiêm mặt nói:
- Ngay từ trước kia Vân thiếu gia và Hồng Nhan cung chủ đến Đao Lĩnh Kiếm phong cùng bổn tọa bàn chuyện kết minh. Bổn tọa suy nghĩ thật lâu, cảm thấy rất có thể. Hiện tại bổn tọa đại biểu cho Đao Kiếm tông chính thức gia nhập Thiên Vũ Minh!
Lý Vân Tiêu nhìn Trần Đoạn Thiên chằm chằm hỏi:
- thật không?
Môi Lý Vân Tiêu treo nụ cười đoán trước.
Trần Đoạn Thiên nói:
- Dĩ nhiên là thật. Bổn tọa là chủ một tông, lời nói ra làm sao đùa được? Nhưng vị trí minh chủ tuyệt đối không thể tùy ý quyết định ai làm được!
Lý Vân Tiêu nói:
- Được thôi, đại nhân nói xem đề cử như thế nào? Hay mọi người bỏ phiếu đi?
- Tốt tốt, làm vậy là công bằng nhất!Phi Nghê vỗ tay khen:
- Ta bỏ một phiếu cho phu quân!
Khúc Hồng Nhan nói:
- Ta cũng bỏ phiếu cho Phi Dương!
Tiền Sinh cười to bảo:
- Lão hủ cũng vậy!
Trần Đoạn Thiên:
- . . .
Trần Đoạn Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm mặt nói:
- Người tập võ sao có thể bỏ phiếu tuyển chọn được? Tất nhiên phải dùng vũ quyết để định ra!
Tuy Trần Đoạn Thiên không nắm chắc sẽ thắng Lý Vân Tiêu nhưng dùng cách bỏ phiếu là thua chắc, đành vơ vội phao vũ quyết.
- Tốt, vậy dùng vũ quyết để định ra!
Lý Vân Tiêu cười nhạt:
- Nếu Đoạn Thiên đại nhân thắng thì tổng bộ Thiên Vũ Minh sẽ thiết lập trên Đao Lĩnh Kiếm phong, còn nếu ta tắng dĩ nhiên sẽ thiết lập tại thành Viêm Vũ!
Trần Đoạn Thiên đồng ý ngay:
- Được!
Tranh thủ dùng vũ quyết định ra minh chủ là cơ hội lớn nhất cho Trần Đoạn Thiên, nếu cũng thua trong trò này thì cách khác càng không có cơ may thắng.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê che môi cười khúc khích, hai nàng biết Trần Đoạn Thiên sẽ không có cơ hội nào.
Lý Vân Tiêu xoe tròn mắt liế hướng đám tông chủ thế gia ẩn thế Dương Thiên Bằng, Hoành Mi đứng bên cạnh.
Lý Vân Tiêu cười hỏi:
- Các vị cũngm uốn tham gia sao?
Dương Thiên Bằng lúng túng chối bay biến:
- Ha ha ha, Vân Tiêu đại nhân nói đùa, chúng ta ẩn độn hải ngoại, từ lâu đã không hỏi chuyện đời, làm sao muốn tham gia liên minh gì đó được?
Nhưng trong lòng Dương Thiên Bằng giật mình khó tả.
Dương Thiên Bằng không biết Thiên Vũ Minh có thực lực lớn cỡ nào, nhưng trước mắt có ba trong bảy đại tông môn, có Kim Tiền bang, bấy nhiêu tồn tại đủ đối kháng với Thánh vực, Hóa Thần Hải.
Bọn họ chẳng phải người ẩn độn gì nhưng thế cục hiện tại chưa rõ ràng, không biết tình hình ra sao nên không muốn đứng theo đội quá sớm.
Giờ phút này, bên ngoài ảo ảnh Đế Đan Lâu tụ tập ngày càng nhiều người.
Bóng lầu to lớn giắt ngang hư không dần trở nên đầy đủ như muốn chấn vỡ hư không.
- Sắp . . . sắp xuất hiện rồi!
Trong đám người bắt đầu náo động, các loại thanh âm vang lên cực kỳ kích động.
Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được uy thế của Đế Đan Lâu, cường đại hơn lúc dưới đảo trước kia nhiều. Trong hư không liên tục bắn các loại hà quang đến, làm không gian xoay nhẹ.
Mắt Mục Tinh lộ tia kinh ngạc nói:
- Uy thế như vậy e rằng không đơn giản.
Đế Đan Lâu không ngừng biến rõ ràng, uy thế mênh mông bắn ra, hà quang tứ tán, đám người đứng đằng trước nhất bị đẩy liên tục thụt lùi lại.
Lý Vân Tiêu không kiềm được kinh kêu:
- Nguy hiểm!
Lý Vân Tiêu nhắc nhở đám người ở phía trước.