Lúc trước trong trận chiến bên ngoài thành Hồng Nguyệt, hắn tận mắt nhìn thấy ngọn núi này đánh Quỷ Vương trọng thương.
Từ cũng là người tận mắt nhìn thấy, lúc này hoảng sợ nói:
- Không tốt, Mạch đại nhân, nhanh tránh ngọn núi kia!
Mạch tiên sinh giận tái mặt, hắn mất hứng với lời của Từ, dường như cảm giác mình bị khinh thị, hừ lạnh một tiếng.
Hào quang năm màu của đâu suất thiên phong va chạm với long hình, lập tức sóng xung kích làm thiên hôn địa ám, bao phủ các nơi.
Lúc này ngọn núi va chạm với bản thể xiềng xích, lập tức nổ nát cả ngọn núi, lực lượng khủng bố phóng ra bốn phía.
Những người đang chiến đấu ở xa xa vô cùng kinh hã, đều tránh đi để khỏi bị ảnh hưởng.
Lý Vân Tiêu trực tiếp hóa thành lôi quang chạy đi, trong khoảnh khắc đã trốn ra ngoài ngàn trượng.
Mạch tiên sinh trợn to hai mắt, hắn vô cùng kinh hãi, há to miệng có thể nhét được quả dưa hấu vào trong.
Hắn cảm thấy như rơi vào hầm băng, cảm nhận được lực lượng khủng bố khuếch tán ra chung quanh, cố tình muốn bỏ chạy nhưng xiềng xích và ngọc cốt đao đang nằm trong tay của hắn.
Vật này là chí bảo mà thương yêu nhất tộc truyền thừa đời đời, tuyệt đối không thể mất đi.
Cảm thấy quét ngang, Mạch tiên sinh cầm ngược ngọc cốt đao trong tay, đâm ngược xuống dưới.
Lúc này đao mang và long uy ngưng tụ thành kết giới, bảo hộ hắn vào bên trong, hơn nữa một tay bấm niệm pháp quyết, lúc này huyết quang hiện ra bao phủ hắn, trơ mắt nhìn lực lượng khủng bố trùng kích tới.
Mạch tiên sinh lúc này cảm thấy ám ảnh trong nội tâm, hắn tức giận mắng chửi trong lòng, mình thật xui xảo, vì sao gặp đối thủ biến thái như vậy chứ?
Hoang cảm thấy nội tâm cả kinh, lực lượng kinh khủng này hắn cảm thấy mình không thể gánh nổi.
Nhưng giờ phút này hắn lại vui mừng, đồng minh mình càng mạnh thì hi vọng thủ thắng càng lớn, vốn cũng không có ôm hi vọng gì, hiện tại nhìn thấy cục diện chuyển bại thành thắng, hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn không ngừng đánh tới, quyền ảnh đầy trời bao phủ thân thể Thương.
Hai người đều là hệ sức mạnh, đánh nhau hoàn toàn không có mưu lợi, tuy chiêu thức không có gì đáng nhìn, nhưng chiêu chiêu trí mạng, vô cùng hung hiểm.
Thương lạnh giọng nói:
- Hoang, ngươi thật muốn tộc ta nguyên khí đại thương hay sao?
Hoang cười lạnh nói:
- Chê cười! Bổn hoàng là chính thống, phản đồ ngươi có mặt mũi nói câu này sao? Tất cả là một tay của ngươi tạo thành.
Thương nói:
- Đã như vậy, ta cũng không cần lưu tình nữa. Vốn thấy lực lượng của ngươi mạnh mẽ, muốn giữ ngươi lại mà thôi.
Hoang cười nhạo nói:
- Thu phục ta? Có khả năng sao? Nằm mơ đi!
Thương đánh một quyền chấn bay đối thủ ra xa, lui về sau trăm trượng, lúc này mới nói:
- Kỳ thật ta đã sớm có thể giết ngươi, nhưng không muốn tổn thất kẻ có thực lực như ngươi, càng tổn thất chủ ký sinh chi thuật của tộc ta, lúc này mới lưu ngươi đến bây giờ.
Hoang khẽ nói:
- Ah? Nghe khẩu khí của ngươi là muốn sử dụng đại chiêu nha. Bổn hoàng tùy thời phụng bồi.
Nắm đấm của hắn có tiếng xương kêu răng rắc, bộ dáng tùy thời đón đỡ.
Thương cũng không động thủ, mà là lạnh nhạt nói:
- Ngươi tuyệt không hiếu kỳ, vì sao ta tới muộn như vậy?
Hoang nhướng mày, khẽ nói:
- Không phải chính là thương nghị với Mạch phản đồ đối phó ta sao?
Thương lắc đầu nói:
- Chuyện đó đã thương nghị xong rồi. Sở dĩ ta tới chậm là vì thời điểm này ngươi mới rời khỏi tinh nguyệt ảo cảnh, đó mới là thời điểm tốt nhất.
- Cái gì?
Đột nhiên trong lòng Hoang sinh ra cảm giác không tốt, thất thanh nói:
- Ngươi? Ngươi có ý tứ gì?
Giọng nói của hắn run rẩy lợi hại, dường như nghĩ đến mấy thứ gì đó.
Thương nói:
- Xem ra ngươi đã đoán được, ta cũng cho ngươi xem một vật!
Hắn tay giơ lên, Hồn Thiên Nghi bay ra khỏi tay của hắn, diễn biến thế giới chung quanh thành tinh không.
Dưới tinh không lập lòe, một yêu thú toàn thân màu tím đang đi không có mục đích, trên người tỏa ra yêu khí khủng bố.
Sắc mặt Hoang trắng bệch như tờ giấy, giống như bị người ta bóp cổ, hoàn toàn nói không nên lời.
Thương nhìn qua hắn, nói:
- Đây chính là chủ ký sinh thú của ngươi—— Tinh Nam Đẩu Tử Sư Lộc, lực công kích của yêu thú này không cao nhưng thực lực cường hoành, với tư cách chủ kí sinh thú của thiên yêu nhất tộc thì nó thích hợp nhất. Thời điểm ngươi rời khỏi tinh nguyệt ảo cảnh thì ta đã đi vào.
Sắc mặt Hoang tái nhợt, hai mắt trở nên vô thần, dường như chán nản, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt nói:
- Ngươi cho rằng bắt chủ ký sinh thú của bổn hoàng, bổn hoàng sẽ không lui sao?
Giọng nói của hắn cực kỳ thê lương, tăng thêm thần thái của hắn giống như người điên.
Thương khó có được cười lên, nói:
- Tự nhiên không phải. Ta cũng hơi hiểu về thiên yêu tộc của ngươi, chủ kí sinh thú chết sẽ cắn trả bản thân, dùng thực lực ngươi bây giờ, mặc dù không đến mức đột tử tại chỗ, thân thể sẽ trọng thương, tu vị giảm xuống là sự thật. Trừ phi ngươi có thể bước vào Thần cảnh, thoát khỏi vận mệnh chủ kí sinh, nhưng hiển nhiên không có khả năng.
Hoang nhìn chằm chằm vào Tinh Nam Đẩu Tử Sư Lộc trong tinh không, trong mắt hiện ra vẻ giãy dụa.
Thương nói:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nhường ngôi hoàng cho ta, hơn nữa trung tâm quy thuận. Thực lực ngươi đủ chống đỡ vượt qua tám bộ tổng, tổn thất đáng tiếc.
Sắc mặt Hoang trắng bệch, mím môi không nói lời nào.
Thương nói:
- Ngươi có thể cân nhắc, ta đã chờ lâu như thế, tự nhiên cũng không thèm để ý một lát này.
Vào lúc này Hoang vẫn gào thét thật to, tiếng thét rất thảm thiết.
Mọi người không biết hai đại thủ lãnh quyết chiến đã dừng chiến đấu, mà vận mệnh mọi người cũng xuất hiện biến hóa.
Đâu suất thiên phong va chạm Nộ Long Phá, dư âm còn lại từ từ biến mất.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọn núi, ngưng mắt nhìn qua.
Mạch tiên sinh sau khi ngăn một kích này dường như cũng bị thương không nhẹ, hóa thành huyết quang bay tới Ngũ Hà Sơn.
- Trốn sao?
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói một câu.
Tuy chiêu vừa rồi hắn chiếm thượng phong, nhưng giờ phút này trong chiến trường đối phương vẫn chiếm ưu thế, hoàn toàn không cần phải đào tẩu.
Huống chi có hơn ngàn đại yêu thủ hạ, chỉ cần hắn hô một tiếng sẽ vây quanh bản thân mình, nên chạy trốn alf chính mình.
- Chẳng lẽ huyết thuật bị phá, thực lực giảm lớn?
Lý Vân Tiêu nghĩ tới khả năng này, nếu là như thế thì thực lực Mạch mất rất nhiều, do đó cảm giác nguy hiểm nên chạy đi.
- Không đúng, nếu là như thế, hắn đào tẩu không phải là Ngũ Hà Sơn, mà là chân trời góc biển mới đúng.
Đuổi hay không đuổi đang chờ hắn quyết định, Lý Vân Tiêu trầm tư sau đó hóa thành lôi điện đuổi theo.
Dù sao Ngũ Hà Sơn còn có biến dị thổ nguyên tố, mình muốn đạt được vật này, cho nên hắn phải tới đó.
Nhưng vì chuyệncủa Khúc Hồng Nhan cùng Lạc Vân Thường, phá vỡ phong ấn đã lâu, cũng không thấy hai người xuất hiện, nội tâm của hắn lo lắng, có lẽ trong Ngũ Hà Sơn có thể tìm được chút manh mối không chừng.
Ngũ Hà Sơn thông thiên tiếp địa, thập phần to lớn, bên trong tràn ngập yêu khí, vừa vào trong đó thần thức đảo qua, không thấy thân ảnh của Mạch đâu cả.