Lý Vân Tiêu nghe mà có chút lòng chua xót, cười nói:
- Yên tâm đi, phương pháp ta trợ giúp ngươi không phải tà đạo, chỉ là chỉ điểm mà thôi. Không có ngộ tính cùng tích lũy của mình, ta lại chỉ điểm làm sao cũng không có dùng. Ngươi là nữ hài tử cực kỳ thông tuệ, trên con đường vũ đạo này tất sẽ có thành tựu.
Sợ quấy rầy Thủy Tiên chữa trị, hai người nhỏ giọng ra sương phòng, đi tới một đỉnh núi.
Đối diện có một thác nước thật to hạ xuống, đập ra vô số bọt nước, còn có linh khí đập vào mặt, đặt mình bên trong cũng cảm giác tu vi mơ hồ dâng lên.
Đinh Linh Nhi cười nói:
- Thánh Khí này của Vân Tiêu đại ca càng thêm thần diệu, từ lúc ban đầu hoang vu, đến bây giờ sinh cơ bừng bừng, mặc dù là những Linh Sơn đại xuyên, siêu cấp tông môn kia cũng kém xa.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Linh nhi khen trật rồi, ta chỉ là đem toàn bộ linh khí trong bia, tận khả năng tụ tập ở mấy địa phương, cung ứng mọi người tu luyện mà thôi, toàn bộ thế giới trên cơ bản là một mảnh hoang vu, không có bao nhiêu biến hóa. Cũng chẳng biết lúc nào mới có thể thực sự trở thành thế giới.
Đinh Linh Nhi thoải mái nói:
- Chí ít là đang chuyển biến, sẽ càng ngày càng tốt.
Hai người sóng vai mà đứng, gió núi hơi lạnh, chẳng biết lúc nào, dần dần dựa vào nhau, tương hỗ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, trong lòng đều run lên.
Hai gò má của Đinh Linh Nhi ửng đỏ, vội vàng tránh thân thể, ngượng ngùng cúi đầu.
Lý Vân Tiêu vội nói:
- Thiếu chút nữa đã quên chính sự, ngươi ngồi xuống, ta trợ giúp ngươi phá bỏ tầng bình chướng kia.
Đinh Linh Nhi thu liễm tâm thần, ngồi xếp bằng.
Lý Vân Tiêu nhìn nàng, âm thầm tự định giá, hôm nay Đinh Linh Nhi đã không có chỗ nương tựa, bản thân nên càng thêm quý trọng nàng.
Sau khi tư định, hắn dứt bỏ tạp niệm, Hoàng Triều Chung từ lòng bàn tay chậm rãi bay ra.
Đang!!!!!
Một thanh âm vang lên, rõ ràng có thể thấy được âm ba từ đỉnh núi truyền ra.
Cả người Đinh Linh Nhi run lên, Nguyên lực trong cơ thể theo tần suất của chuông rung động, khắp núi thanh thúy cũng ở dưới Âm Ba lắc lư, tiếng thác nước cũng dần dần yếu xuống, toàn bộ thiên địa tự nhiên cùng Đinh Linh Nhi hòa làm một thể.
Đinh Linh Nhi chỉ cảm thấy bình chướng ngăn ở trước mặt trong nháy mắt tiêu thất, một con đường thông thiên bằng phẳng ở dưới chân vô hạn lan tràn, nàng chẳng bao giờ cảm giác mình cách thiên đạo gần như vậy.
Vô số quy tắc Phù Văn từ trên trời rơi xuống, chậm rãi dung nhập thân thể của nàng, nhưng nàng lại hồn nhiên không phát giác.
Bản thân thật giống như một gốc đại thụ, một viên cỏ dại trong thiên địa, ở trong vô số năm tháng lặng yên lớn lên.
Một hoa một thr61 giới, một diệp một thế kỷ.
Bất quá là trong sát na thoáng qua, Đinh Linh Nhi thật giống như đã trải qua thế kỷ, chậm rãi mở mắt ra, Đế Khí ôn nhuận ở trên người lóe ra ánh sáng nhạt.
Trong mắt một mảnh thần sắc mê hoặc, từ từ mới trong suốt như nước.
- Ta đã trải qua bao lâu?
- Chuông ngân ba tiếng, tổng cộng là chín hơi thở thời gian.
- Chín hơi thở... Hoàng Lương nhất mộng... Thương hải tang điền.
Trên mặt Đinh Linh Nhi tràn đầy khiếp sợ.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tình trạng của ngươi tốt, rất phù hợp loại tuế nguyệt biến thiên này, ta quan sát trạng thái của ngươi thời khắc này, căn cơ so với người tấn chức Vũ Đế mấy năm còn ổn hơn.
Đinh Linh Nhi cười khổ nói:
- Thân thế biến đổi lớn, đích xác rất thích hợp loại biến hóa tang thương này.
Lý Vân Tiêu lập tức minh bạch mình nói sai, áy náy nói:
- Xin lỗi.
Đinh Linh Nhi nhẹ nhàng cười, đưa tình nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Vân Tiêu đại ca nói không sai, không cần xin lỗi.
Chẳng biết lúc nào, thân thể hai người lần thứ hai dán vào nhau.
Tiếng nước róc rách, hương thơm nhàn nhạt, trong lòng Lý Vân Tiêu một trận rung động, cuối cùng nhịn không được đem nàng ôm vào trong ngực.
Nhuyễn ngọc ôn hương, tay hắn theo mái tóc mà rơi, hương nang ám rõ, la mang nhẹ phân. (*bó tay)
Lúc này bạch vân phiêu tán, bầu trời mở mang.
Ánh nắng chiều thấp thoáng trên đỉnh núi, một mảnh cây cỏ thanh ba, không gian tường hòa.
Thời gian ở dưới khung cảnh như vậy lẳng lặng trôi qua.
Sau một hồi, một đạo lưu quang từ trên ngọn núi bay nhanh mà ra, mang theo hốt hoảng cùng e thẹn thoát đi.
Trên vách đá chỉ còn lại có Lý Vân Tiêu.
Lúc này trên đỉnh núi tịch liêu, lộ tích hương trần, gió đêm nhẹ phất. Một mảnh hoa quang chiếu sáng, nhìn tinh hồng một chút, tươi như hoa Đào.
Nhớ tới hai người mới vừa rồi triền miên, có loại cảm giác như sương như mộng.
- Hoa phi hoa, vụ phi vụ, lai như xuân mộng kỷ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xử.
Hắn khẽ ngâm, Lý Vân Tiêu cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, bất tiện đi gặp Đinh Linh Nhi, phất ống tay áo một cái, ra khỏi Giới Thần Bia.
Cửu Giai Chiến Hạm ở trên Bắc Hải chạy hết tốc lực, hơn mười người rốt cục trở lại Hải Vực trước đây đánh với Thiên Minh một trận.
Lúc đó nơi đây Thiên Băng Địa Liệt, nước biển chưng khô, phương viên mấy ngàn dặm sinh linh diệt hết.
Hiện tại liếc nhìn, tựa hồ khôi phục bình thường, nhưng ở dưới Thần Thức của cao thủ quét nhìn, liền có thể phát hiện nơi này bất đồng, đó chính là tĩnh mịch, phạm vi trên trăm dặm không có bất luận sinh linh gì, phàm là sinh vật biển theo nước biển phiêu lưu tới, đều tử vong.
Tô Liên Y cả kinh nói:
- Trong nước biển còn đại lượng khí tức hỗn loạn, trong đó nghiêm trọng nhất là Ma Khí cùng Độc Khí, sợ là rất nhiều năm sau cũng không có một ngọn cỏ, cá tôm không thể tồn tại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ở dưới chiến lực đỉnh phong, di sơn đảo hải, đấu chuyển tinh di là sự tình thường có, trong Thiên Vũ giới, bao nhiêu địa mạo biến hóa đều là do chiến lực đỉnh phong đưa đến. Ta lúc này chỉ quan tâm Bích Lạc tông ở đâu?
Tô Liên Y nói:
- Các loại khí tức hỗn loạn tản ra, trong phương viên mấy ngàn dặm, ngay cả sinh linh cũng không có, biển rộng mang mang, giống như lao tù.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút nói:
- Vậy liền đi Đại Luân Đảo a, chỗ đó cũng có thể tìm ra nơi ở của Bích Lạc tông, còn Thi Sát Tông hiện tại làm sao, cũng có thể đồng thời nghe được.
Cửu Giai Chiến Hạm lập tức quay đầu, đi phương hướng Đại Luân Đảo.
Mấy ngày sau, Chiến Hạm lái vào Hải Vực của Đại Luân Đảo, lập tức đã bị giám thị, bị mấy đạo Thần Thức tập trung.
Sau đó một đạo nhân ảnh chạy như bay tới, cao giọng nói:
- Người tới từ phương nào?
Lý Vân Tiêu đối với Tô Liên Y nói:
- Ngươi đi ứng phó bọn họ đi, sau khi thỏa đáng trực tiếp gặp lại ở trên đảo, ta đi trước một bước.
Tô Liên Y đáp:
- Vâng!
Thân ảnh của Lý Vân Tiêu lóe lên, lập tức tiêu thất ở trên chiến hạm.
Đạo nhân ảnh phía ngoài kia đột nhiên nhíu mày, đồng tử co rút lại, vừa rồi hắn tựa hồ nhận thấy có nguyên lực ba động, hình như có một đạo thanh mang lóe lên mà qua, nhưng lại không dám xác định, bởi vì quá không chân thật.
Hắn nghi ngờ nhìn lại mọi nơi, vẫn không có phát hiện dị dạng.