Lý Vân Tiêu vội hỏi:
– Vạn Tinh Cốc như thế nào? Còn có Thiên Tinh Tử đang ở đâu?
Viên Cao Hàn trầm mặt lắc đầu, nói:
– Trong trận chiến Chiến Hồn Sơn, Thiên Tinh Tử sợ rằng thương thế quá nặng. Hiện tại chỉ có hai loại khả năng, hoặc là tổn thương quá nặng, bị nhốt trong không gian kỳ dị nào đó không thể thoát thân. Hai chính là tổn thương quá nặng nên không tiện hiện thân, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, chờ đợi thương thế tốt lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ân, lúc ấy hắn bị phong bạo cuốn đi, ta nghĩ hơn phân nửa là thứ hai. Thiên hạ này không gian kỳ dị quá ít.
Viên Cao Hàn nói:
– Người này đã từng có giao tình sinh tử với ngươi, là một lực lượng đáng giá lôi kéo. Nếu bảy thế lực lớn có ba thế lực đứng về phía ngươi, tăng thêm Hải Hoàng Ba Long ủng hộ, còn lực lương bản thân của ngươi, đủ để trở thành một phương thế lực trọng yếu trong thiên hạ.
– Ba?
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói.
Viên Cao Hàn nói:
– Thiên lĩnh Long gia, Vạn Tinh Cốc, còn có Thần Tiêu Cung.
Lý Vân Tiêu cảm thấy mặt dài ra, đầy hắc tuyến nói:
– Đừng kéo loạn, người Thần Tiêu Cung mới vừa muốn giết ta đấy.
Viên Cao Hàn nói:
– Suy nghĩ vì thiên hạ, ngươi nên hi sinh chút nhan sắc đi. Huống chi dung mạo Khúc cung chủ thiên hạ vô song, ngươi hoàn toàn chiếm đại tiện nghi, cũng chưa nói tới hi sinh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cao hàn huynh, Mục Địch đại nhân thần luyện ở trong Giới Thần Bi của ta, ta chính là chủ nhân Giới Thần Bi, ta nói có tư cách tham gia hay không là do ta đấy, ngươi đừng có quên.
Viên Cao Hàn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
– Ta nhiều lời, là ta nhiều lời, Vân thiếu chớ trách móc.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi! Về phần Hải Hoàng Ba Long, không ai rõ trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, nói là ủng hộ ta cũng quá lố rồi. Lúc đi thành Định Thiên, hy vọng lần này thuận lợi tìm được cực bắc băng tinh.
Giờ phút này bên ngoài thành Thạch Xuyên vừa xảy ra đại chiến kinh thiên, lực lượng chấn động không ngừng truyền vào nội thành, kiến trúc tương đối gần sụp đổ không ít, mọi người chạy vào trong nội thành.
Thành chủ thành Thạch Xuyên và một đám cường giả đứng trên không trung nhìn qua, căn bản không dám tới gần, chỉ cầu nguyện nó chấm dứt nhanh lên, những tồn tại cường đại này ai cũng có thể bóp chết bọn họ.
Lý Vân Tiêu chỉ biết chuyện lần này trừ tranh đoạt chìa khóa bí tàng, cũng không biết Lý Dật như thế nào, nhưng tiểu tử này thực lực không tầm thường, hắn cơ duyên rất sâu, hơn phân nửa sẽ thuận lợi đào thoát.
Đương nhiên, nếu như chết là tốt nhất, Lý Vân Tiêu suy nghĩ tà ác.
Sau đó hắn xâm nhập trong đám người, lúc này bay thẳng tới truyền tống trận.
Mấy canh giờ sau, Lý Vân Tiêu liền xuất hiện tại thành Định Thiên.
Trải qua trận chiến ở trấn Hải Mộc lần trước, cả thị trấn nhỏ bị hủy hoàn toàn, giờ phút này tòa thành nhỏ này biến thành đảo hoang hiếm thấy bóng người.
Thành Định Thiên là thành thị phải qua khi ra biển, nơi này phát triển phồn hoa hơn trước, hiện tại thống trị tòa thành này chính là Mộc gia.
Lý Vân Tiêu đi thẳng tới phủ thành chủ.
Vài tên hộ vệ thấy có người xuất hiện, đều lập tức cảnh giác vây quanh.
Một người trong đó quát:
– Người đến người phương nào?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Ta tìm Mộc Hữu Vân có việc.
Hộ vệ nghe xong hắn báo tên của thành chủ, thấy người này trẻ tuổi liền quát:
– Có bái thiếp không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có.
Sắc mặt hộ vệ kia lập tức trầm xuống, quát:
– Ngươi đùa với ta sao?
Mấy người còn lại thần sắc bất thiện.
Lý Vân Tiêu cười cười, lớn tiếng nói:
– Hữu Vân đại nhân, cố nhân tới thăm, mong được gặp mặt.
Tiếng nói như sóng biển bao phủ cả thành thị.
Mấy tên hộ vệ kia kinh hãi, nhao nhao quát:
– Câm miệng! Ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ!
– Còn không mau đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!
– Thành chủ đại nhân đang bế quan bên trong, tuyệt đối không gặp ngươi.
– Ngươi là…
Trong phủ đệ đột nhiên có tiếng kinh ngạc vang lên, cơtất cả hộ vệ lập tức câm miệng, bọn họ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lúc này thành chủ Mộc Hữu Vân đang bế quan xuất hiện trước mặt, hơn nữa thập phần cung kính và kinh hỉ nghênh đón người tới
– Ha ha, quả nhiên là Vân Tiêu công tử! Đến đến, mời vào trong!
Mộc Hữu Vân nhiệt tình kéo tay Lý Vân Tiêu đi vào trong, nhìn qua vài tên hộ vệ ngây ngốc ở cửa vào lập tức trầm giọng quát:
– Còn ngây ra đó làm cái gì? Một đám ngu xuẩn, còn không tránh ra.
Hắn phẩy tay áo một cái, một cơn gió mạnh không chút lưu tình chấn bay mấy tên hộ vệ, nhìn cũng không nhìn, nhiệt tình kéo Lý Vân Tiêu đi vào bên trong.
– Lần trước từ biệt, hiện tại ta vẫn nhớ, rốt cục chờ đến ngày Vân thiếu đến lần nữa, ta thật sự vui mừng. Lần này nhất định phải ở lại một năm nửa năm mới được.
Mộc Hữu Vân vô cùng nhiệt tình, kéo tay Lý Vân Tiêu đi vào trong phòng khách, dẫn vào ghế khách quý.
Những hộ vệ bên ngoài nghe lời này lập tức hiểu rõ thiếu niên kia là ai, cả đám bị dọa ngây ngốc, đều câm như hến, khóc không ra nước mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nghỉ ngơi một hai ngày thì không có vấn đề. Ta đến thành Định Thiên này chờ một bằng hữu, sau đó sẽ đi ra biển.
Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– Ra biển?
Mộc Hữu Vân hiếu kỳ hỏi:
– Vì sao Vân thiếu ra biển vào lúc này?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu hơi lập loè, ngạc nhiên nói:
– Như thế nào, hiện tại ra biển có vấn đề sao?
– Không không không, đương nhiên không có.
Mộc Hữu Vân cười nói:
– Nhưng mà thành Tân Duyên vừa ra đại sự, Vân thiếu uy danh lan xa, vào lúc này ra biển là muốn tránh né sao?
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, Hữu Vân đại nhân nghĩ nhiều. Ta ra biển thuần túy là làm việc riêng, đến thành Định Thiên chỉ là chờ bằng hữu. Đã hẹn gặp tại nơi đây, bất đắc dĩ nên quấy rầy đại nhân vài ngày.
Mộc Hữu Vân lập tức tức giận, trách móc:
– Vân thiếu nói lời này quá khách khí rồi! Thành Định Thiên Mộc gia vĩnh viễn mở rộng cửa cho Vân thiếu, tùy thời xem đây như nhà mình là được rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như vậy làm phiền.
Mộc Hữu Vân vỗ ngực nói:
– Chính là việc nhỏ, Vân thiếu khách khí như vậy chẳng khác gì xem ta là người ngoài! Không biết Vân thiếu ra biển có chuyện gì, Mộc gia ta có thể giúp gì hay không? Chỉ cần đủ khả năng, núi đao biển lửa tuyệt không nhíu mày!
Lý Vân Tiêu muốn trận, nói:
– Thành chủ đại nhân có từng nghe qua cực bắc tiểu băng thiên chưa?
Mộc Hữu Vân sững sờ, trầm tư nửa ngày, lắc đầu nói:
– Cũng không nghe qua, nhưng Thiên Vũ đại ở cực bắc đúng là có bắc hải. Hải vực này thời đại nào cũng liên quan tới gia tộc của ta, xem như hết sức quen thuộc.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, một đám hào quang tản ra, trên không xuất hiện hình chiếu địa đồ.
Trong địa đồ có một khu vực màu đỏ.
– Khu vực này Hữu Vân đại nhân có quen thuộc hay không?
– Đây là…
Mộc Hữu Vân xem một lúc, đột nhiên cả kinh nói:
– Thâm u thủy kính!