– Ân.
Xa Vưu không che dấu suy nghĩ trong lòng, ứng tiếng nói:
– Không chỉ có thế giới kiếm, cái gọi là vũ địa cũng là một phiến long vực diễn hóa thành, hơn nữa còn là một khối to đấy.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập tham lam và hưng phấn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Có thể cướp được mới nói, chung quy là đồ của người ta, chúng ta đi đoạt chẳng phải thành cường đạo?
– Hừ, cái gì gọi là đồ của ta? Chân long đại nhân lưu lại chính là đồ vật của tất cả hậu duệ long tộc, dựa vào cái gì nói là của bọn họ? Muốn nói huyết mạch và thân phận, bổn tọa còn chính thống hơn bọn chúng đấy!
Xa Vưu không phục kêu lên.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Đúng, Long Long ngươi có lai lịch gì? Bộ dáng thật thần bí nha.
Xa Vưu lạnh lùng nói:
– Bổn tọa chính là hậu duệ chân long chí cao vô thượng, còn cần lai lịch gì sao? Là long tộc chính thống, hoàn toàn khác với La Thanh Vân cùng Long Thiên Miểu là những Nhân tộc mang huyết thống long tộc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tứ hải vương tộc không phải hậu duệ long tôc hay sao?
Xa Vưu nói:
– Đúng vậy, truyền thừa long tộc hiện tại chỉ còn lại tứ hải long tộc. Trong Thiên Vũ Đại Lục này còn lại cực nhỏ, mặc dù gặp phải cũng chỉ là giống pha tạp khác loại mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Long tộc xảy ra chuyện gì, không phải bản thân ngươi đã đột phá hạn chế không gian rồi sao, đã tự thành lĩnh vực rồi mà?
Xa Vưu nói:
– Đúng, đúng là lĩnh vực chi lực. Long tộc có lĩnh vực chi lực hoàn toàn khác với ‘ lĩnh vực ’ của Võ Tôn. Bát hoang cảnh Võ Tôn là lực lượng mạnh, trấn áp không gian bốn phương, cộng thêm khí tràng bản thân đạt được tăng lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Cho nên mới gọi là lục hợp bát hoang, duy ngã độc tôn, gọi là Võ Tôn. Mà Long chi lĩnh vực hoàn toàn là một không gian độc lập, là lực lượng bản thân tự thành quy tắc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đó chính là giới lực? Ví dụ hư lôi giới, kiếm giới của bản thiếu gia?
Xa Vưu nói:
– Nhưng đó chỉ là tiểu giới lực, giới lực của các ngươi là sau khi thần thông đạt tới cực hạn, thông qua thuyên chuyển và thu nạp quy tắc Thiên Võ Giới sẽ hình thành kết giới. Mà Long chi lĩnh vực là dựa vào quy tắc của bản thân ngưng tụ thành, hoàn toàn độc lập với Thiên Võ Giới, nói trắng ra là vượt qua tam giới, thoát ra khỏi ngũ hành.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu thất kinh, nhưng hay là trợn mắt nói:
– Ngươi nói nhiều như vậy, ý nói chính là long tộc các ngươi trâu bò hơn chứ gì, đúng không?
Xa Vưu rất hưng phấn, cười to nói:
– Ha ha, mặc dù ngươi không muốn thừa nhận, nhưng mà có chuyện như vậy. Thời điểm ta thi triển long tộc thần thông cũng hình thành long giới chi lực nhất định, nhưng quá yếu, chỉ ở trạng thái hình thức ban đầu. Đông hải vũ địa chính là long giới của chân long đại nhân năm đó vỡ vụn tạo thành, một khối trong đó diễn biến ra, bên trong còn ẩn chứa chân long chi lực rất mạnh.
Lý Vân Tiêu xem như hiểu phân nửa rồi, khó trách ở trong vũ địa, long tộc có thể khôi phục tổn thương.
– Ngươi suy nghĩ đi vạn vũ hấp thu chân long chi lực, hơn nữa cướp đoạt thanh kiếp lượng vô thủy kiếm? Nhưng ngươi đừng quên, trong vũ địa, ở cuối nơi đó còn cất dấu một con Chân Linh đấy.
Nhớ tới một ánh mắt của thủy long lúc đó, Lý Vân Tiêu cảm thấy tâm thần run lên, sinh ra cảm giác vô lực tới cực điểm.
Thủy Long chính là tổ tiên của hải long, là chân long chính thức, mặc dù là thượng cổ Chân Linh cũng là tồn tại cực kỳ cường đại.
Xa Vưu nói:
– Hẳn là thiên địa quy tắc biến đổi lớn, cho nên nó mới lâm vào an nghỉ. Mặc dù thực tỉnh lại cũng không có lực lượng năm đó.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lát, nói:
– Nhưng việc này quá nguy hiểm, thời điểm nắm chắc lại đi, lần trước dọn sạch đông hải long cung và bí tàng, lần này đi xuống bới móc nơi an nghỉ tổ tiên của chúng không tốt đâu.
Trên mặt của hắn đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói:
– Sợ là tứ hải đều ngồi không yên, Ba Long sẽ dẫn người tới giết ta.
– Ha ha!
Xa Vưu cười to nói:
– Ngươi vội vàng giải quyết xong con gái của Ba Long, ta xem cô gái nhỏ kia hoàn toàn không chống cự đâu, ngươi tùy thời có thể giải quyết xong đấy. Chỉ cần làm nàng to bụng lên, như vậy chính là người một nhà, ha ha ha…
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Đồ ngu xuẩn ngươi đưa ra chủ ý thật cùi bắp! Chờ ta bước vào siêu phàm nhập thánh, lại đi theo ngươi tới đông hải.
Nói xong, thân ảnh hắn biến mất trong trà lâu, chỉ còn lại bàn trà.
– Ồ, người đâu? Vì sao không thấy, vừa rồi còn ở nơi này mà.
Một lát sau, tiểu nhị phát hiện trong quán thiếu người, hắn nhìn qua vị trí cửa sổ hoàn toàn không có bóng người, lập tức gục mặt xuống..
Bởi vì trên bàn trà không có nguyên thạch, thiếu niên vua rồi không có trả tiền.
Ba!
Đầu của hắn bị vỗ một cái, chưởng quầy nổi giận đùng đùng chạy tới, nói:
– Để ngươi khôn ra, lại bị người ta uống trả bá vương! Trà lâu của lão tử sớm muộn gì cũng bị ngươi phá sạch! Đây chính là linh trà thượng đẳng, tiền trà nước tám trung phẩm nguyên thạch, khấu trừ vào hai tháng tiền lương của ngươi.
– A?
Tiểu nhị chấn động, vẻ mặt như đưa đám nói:
– Vừa rồi người nọ hào hoa phong nhã, ai biết vô lại như vậy. Chưởng quầy đại nhân, ngươi đã khấu trừ nửa năm tiền lương của ta, nhà của ta không có gạo ăn, tiếp tục như vậy không thể sống nổi a.
Chưởng quầy kéo tai của hắn qua lại, tức giận:
– Ai bảo ngươi ánh mắt vụng về, con mắt lơ mơ, nam nhân nào ngươi đều thích nhì, đáng đời ngươi chết đói!
Lỗ tai tiểu nhị bi đau, không ngừng kêu to lên.
– Đừng cãi, an tĩnh chút, tiền trà của người đó ta giao. Lại mang thêm bình trà tới đây cho ta.
Lộp bộp…
Một đống nguyên thạch bay lên mặt bàn, là hơn mười khối thượng phẩm nguyên thạch.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị thấy hoa mắt, liền phát hiện hai gã nam tử đã ngồi lên vị trí của Lý Vân Tiêu lúc trước.
Biết rõ hai người này là cao nhân, không dám lãnh đạm, vội vàng cầm nguyên thạch sau đó đưa bình trà lên.
Hai người này chính là Thương Ngô Khung và Chu Sở, đều là không nói một lời, dường như có tâm sự.
Chu Sở cẩm thân châm trà, rót nước trà màu xanh lá và chén rồi đưa tới trước mặt Thương Ngô Khung, nói một tiếng “Sư phó dùng trà “, sau đó yên tĩnh ngồi xuống.
Thương Ngô Khung từ khi vào thành Thạch Xuyên vẫn không có lên tiếng, Chu Sở không đoán ra suy nghĩ trong lòng của hắn cho nên vẫn không lên tiếng hỏi.
Thương Ngô Khung nâng chung trà lên, đột nhiên nước trà màu xanh lá thay đổi, lập tức kết thành băng tinh màu lam nhạt, cả đầu ngón tay của hắn bao phủ trong băng lạnh.
– Chi! Sư tôn!
Chu Sở hoảng hốt, hắn không nhịn được kêu lên, cảnh giác nhìn chung quanh.
Thương Ngô Khung đưa mắt nhìn trách cứ, Chu Sở lập tức câm miệng, không dám nói thêm lời nào.
Cánh tay Thương Ngô Khung khẽ động, những sương lạnh kia không ngừng rút lui.
Hắn lại đặt chén trà lên bàn, nước trà cũng biến trở lại màu xanh lá, chậm rãi sinh ra sương nhẹ, cũng nóng lên.