Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua bầu trời, ngàn dặm không mây, không có kẻ nào khác.
Nội tâm của hắn càng trầm xuống, hắn không phát hiện ra tung tích của đám ngườ vừa tới.
– Rốt cuộc là ai, dám giết người còn không dám đi ra hiện thân?
Hắn hét lớn một tiếng, không có bất kỳ đáp lại.
Kỳ thật tầng thứ của bọn họ đã rất khó bị hai ba câu khích tướng làm tức giận, dù sao cũng là chém giết sinh tử, bất luận sơ sẩy gì cũng sẽ bỏ mạng.
Bởi vì một hai câu mà mất đi lý trí là đồ ngu xuẩn, đã sớm biến thành thi cốt trên con đường võ đạo, thành cầu thang cho kẻ khác bước lên trời.
Cho nên Ngạo Trường Không dám thản nhiên đánh lén, Bắc Minh Đoạn Quyết có thể thản nhiên đánh lén, Lý Vân Tiêu cũng thản nhiên làm không ít chuyện thất đức.
Dùng tính mạng ra chơi, ai chơi quang minh chính đại cơ chứ.
– Hì hì.
Hàn Quân Đình cười rộ lên, sửa sang mái tóc rối loạn, khôi phục dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nói:
– Không cần hô, nếu như người tới là ta, người nọ tự nhiên sẽ đi ra. Nhưng thế cục trước mắt, ai mà thèm đứng ra chứ.
Lý Vân Tiêu đã sớm biết có kết quả này, nhanh chóng nuốt đan dược và thiên tài địa bảo, có thể khôi phục bao nhiêu thì bao nhiêu.
Người thần Tiêu Cung cảm thấy hồ nghi, hắn ăn nhiều tài liệu quý giá như vậy, sợ rằng đã làm không ít võ giả cửu tinh trung giai nổ chết rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết run rẩy vài lần, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu như Lý Vân Tiêu không ngừng trốn chạy để khỏi chết, hoặc là phẫn nộ chém giết, nội tâm của hắn sẽ an tâm hơn nhiều.
Nhưng giờ phút này hắn vẫn bình tĩnh nắm chắc thời gian khôi phục thương thế, có thể thấy được nội tâm đối phương cực kỳ kiên định, thậm chí không có một tia sợ hãi và tức giận, bộ dáng như đã tính trước.
– Ta không rõ, thân là cường giả siêu phàm nhập thánh, vì sao lại nghe một tên Võ Đế sai sử?
Bắc Minh Đoạn Quyết nhìn thấy Xa Vưu xuất hiện, liền không động đứng thẳng ở nơi đó.
Lý Vân Tiêu có thần thái thong dong bình tĩnh thì bất an, rốt cục mở miệng nói chuyện.
Xa Vưu lười biếng nói:
– Thế giới to lớn, chuyện ngươi không rõ còn nhiều lắm.
Hai người ai cũng không muốn động thủ trước, đều phát giác được khí tức cường đại trên người đối phương, không chỉ thắng bại khó liệu, một khi động thủ tất nhiên là thiên băng địa liệt, cả thành trì hóa thành phế tích.
Bắc Minh Đoạn Quyết nói:
– Cổ Phi Dương có thể cho ngươi chỗ tốt gì, ta cho ngươi gấp đôi, có thể quy thuận Bắc Minh Huyền Cung ta?
Xa Vưu cười nói:
– Ngươi cho không được.
– Ah? Bắc Minh Huyền Cung ở trên đại lục là tông môn khó có được, đồ vật hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho được.
Bắc Minh Đoạn Quyết nói ra.
Vẻ mạt Xa Vưu cười gian, hắc hắc nói:
– Hắn mỗi ngày đi ị cho ta ăn, ngươi cho ta hai phần được không?
– Ọe!
Lý Vân Tiêu đang nuốt thiên tài địa bảo, lập tức ọe ra toàn bộ, rất nhiều mảnh vụn tài liệu đã tiến vào khí quản, sắc mặt của hắn đỏ bừng, không ngừng ho khan kịch liệt.
– Khục, khục khục! Ọe, ọe ọe!
Lý Vân Tiêu ăn lúc trước đều nhổ ra, thân thể đang tốt, thoáng cái mất đi linh khí cung cấp nên uể oải.
Chúng nữ tử Thần Tiêu Cung hơn phân nửa che miệng lại, lộ ra vẻ chán ghét.
Hàn Quân Đình xem thường nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi là một đời cường giả, có thể phong độ chút hay không?
– Khục, khục khục!
Lý Vân Tiêu đỏ cả mặt, ngay cả mật cũng ọe ra, mặt mũi đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Xa Vưu, giận dữ hét:
– Ngươi thật buồn nôn, xấu thanh danh của ta!
– Ha ha ha!
Xa Vưu nhìn thấy cảnh này nội tâm rất thoải mái, nhịn không được cười ha hả.
Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết cũng hơi tái, dạ dày quay cuồng, thật sự bị buồn nôn, quát mắng:
– Thấp kém, buồn nôn!
Hàn khí lóe lên, trong mắt có sát ý bắn ra.
Hai ngón tay Bắc Minh Đoạn Quyết khép lại, một đạo hàn khí bay vụt.ra.
Xa Vưu lập tức đình chỉ cười to, khóe miệng cười mỉa mai, năm ngón tay mở ra, hóa thành long trảo sau đó hàn khí bắn thẳng ra ngoài, hóa thành một tầng băng tinh bao phủ bốn phía, nhưng thoáng cái hóa thành khí.
Bắc Minh Đoạn Quyết ngưng mắt nhìn lại, nội tâm rất ngưng trọng.
Huyền Âm chân khí cực kỳ cường hãn, một nguyên nhân trọng yếu là kèm theo tổn thương rất mạnh, người trúng chiêu khôi phục như cũ, còn có thể lưu lại mầm tai họa thật lớn.
Nhưng thân thể Xa Vưu Long vô cùng cường hoành, vừa rồi hắn hơi thăm dò một chút, Huyền Âm chân khí căn bản không thể sánh bằng long khí.
– Như thế nào, không chơi?
Xa Vưu bắt đầu mỉa mai.
Đối với chiêu thức của và năng lực của Bắc Minh Đoạn Quyết thì hắn hiểu rõ ràng, mà Bắc Minh Đoạn Quyết hoàn toàn không hiểu gì về hắn cả, hai bên cân nhắc với nhau hắn chiếm hết thượng phong.
Bắc Minh Đoạn Quyết nói:
– Ta và ngươi đánh một trận trong thời gian ngắn khó phân thắng bại, cho nên không cần phải, kiềm chế lẫn nhau là được, thắng bại cứ do bọn họ đánh đi.
– Ngươi nói không cần đánh sao? Không phải làm ta mất mặt đấy chứ?
Xa Vưu cười tà, nói:
– Đến nha, nóng người nha.
Trong tay hắn có ánh sáng màu lam hiện ra, tu di vô ngã kiếm chém ra một đạo kiếm quang, bầu trời bị cắt ra miệng vết thương cực lớn, xé rách nó đi.
Thân ảnh Bắc Minh Đoạn Quyết lắc lư không ít, cũng chỉ còn lại có tàn ảnh.
Xa Vưu hừ lạnh một tiếng, thả người bay lên không trung, truy đuổi thân ảnh Bắc Minh Đoạn Quyết.
Hai người bay lên cao cao, không ngừng truy đuổi trên trời cao.
Dường như Bắc Minh Đoạn Quyết không muốn liều mạng với hắn, cố ý né tránh, đại bộ phận tinh lực vẫn phân tâm lưu ý trạng thái của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nôn mửa cả buổi, sắc mặt lúc này mới chuyển biến đẹp một ít.
Đồ vật khẳng định ăn không vô, hắn lấy ra rất nhiều nguyên đan, đều bóp nát, hấp thu trước mặt của người Thần Tiêu Cung.
– Nam nhân thô bỉ, không biết vì sao sư tôn lại thích kẻ như ngươi chứ?
Trong mắt Hàn Quân Đình tràn đầy vẻ chán ghét, trên mặt càng có cảm giác ưu việt, nói:
– Huyền Nữ đại nhân, thừa lúc hắn bệnh lấy mạng của hắn.
Hai tay của nàng phát ra hào quang của kim loại, giống như cánh trong suốt, thoáng cái xuất hiện trước mặt của Lý Vân Tiêu, dùng một trảm đơn giản chém xuống.
Lý Vân Tiêu mặc kệ nàng, thân hình nhẹ nhàng nhoáng một cái tránh đi.
Hai tay của Hàn Quân Đình múa đao, đuổi theo Lý Vân Tiêu sau đó chém liên tục, đao quyết chém loạn nhưng không có chút sơ hở nào cả.
Đặc điểm của nàng là khống chế tinh vi, chém loạn nhưng không dư thừa một phần tinh lực nào cả.
Trong nháy mắt Lý Vân Tiêu đã bị một tầng hào quang bao phủ. Nhưng ánh đao chém xuống rất xảo quyệt, tất cả xoay quanh người Lý Vân Tiêu ngoài một trượng.
Thân pháp của Lý Vân Tiêu còn tinh diệu hơn cả đao pháp của nàng.
Hàn Quân Đình lập tức tâm loạn, càng múa càng nhanh, loạn đao mất đi kết cấu loạn nhưng bất loạn, càng như vậy Lý Vân Tiêu ứng phí càng dễ dàng hơn nhiều.
Tuy tránh né Hàn Quân Đình truy chém cũng không uổng phí lực, nhưng mà trạng thái này không cách nào hấp thu nguyên lực, ngược lại bắt đầu dẫn động thương thế.
Hắn bay thấp lên lưng của đầu bò, một tay bấm niệm pháp quyết.