Hắn lui ra sau ba trượng, khôi phục bộ dáng vốn có của mình, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Đâu suất thiên phong bay một vòng, rốt cục trở trong tay Lý Vân Tiêu.
Một kích này tất cả mọi người kinh hãi tột đỉnh.
Thiên Tinh Tử cùng tám gã trưởng lão đều cảm thấy hoảng hốt, có chút không kịp phản ứng.
Nhưng đây là chuyện ngay lập tức, chín người đều là cao thủ đương thời, trong chiến đấu sinh tử thế này mà phân tâm là rất hiếm thấy, sau khi hơi trì hoãn đã lao vào nhau.
Hoàng Phủ Bật thấy ngọn núi biến mất trong tay Lý Vân Tiêu, lên tiếng:
– Xem ra vài chục năm qua ngươi có không ít cơ duyên, ngọn núi vừa rồi là thánh khí sao?
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Ha ha, ngươi đoán đi!
Đồng tử Hoàng Phủ Bật hơi co lại, nói:
– Nghe nói trận chiến bên ngoài thành Hồng Nguyệt xuất hiện vài kiện thánh khí, hơn nữa trong tay ngươi cũng có, đó là thật?
Lý Vân Tiêu cười ha ha, nói:
– Chuyện này ngươi cũng đoán đi!
Hoàng Phủ Bật tức giận:
– Đừng tưởng rằng có chút cơ duyên thì có thể san bằng chênh lệch giữa ta và ngươi, chính ngươi đã từng là cường giả siêu phàm nhập thánh, có lẽ hiểu lực lượng này không thể đền bù được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hiểu thì hiểu, ta rất rõ ràng. Cho nên ta cũng chỉ kéo dài ngươi một chút mà thôi, tranh thủ thời gian cho Thiên Tinh Tử.
– Thôi đi, chê cười!
Hoàng Phủ Bật cười lạnh, nhìn qua xa xa, thản nhiên nói:
– Ngươi cho rằng Thiên Tinh Tử có thể thắng sao?
Lý Vân Tiêu cũng hơi sầu lo, nói:
– Xác thực khó nói.
Tuy Tập Ngọc Luân và vài tên trưởng lão đều có tổn thương tại thân, nhưng thực lực bày ra đó, tám người liên thủ, trong thiên hạ sợ rằng không có kẻ dám nói thắng bọn họ.
Hoàng Phủ Bật âm hiểm cười nói:
– Nói trắng ra là tám người bọn họ kéo dài thời gian, chờ ta giết ngươi rồi đi thu thập Thiên Tinh Tử.
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu, móng vuốt sắc bén bắn ra.
Xùy!
Bầu trời nọ mở ra, Lý Vân Tiêu mặt không đổi sắc, nắm tay thành quyền đánh tới.
“Phanh” một tiếng, quyền của hắn xuất hiện vết máu, nhưng đảo mắt tựu tự hành khép lại.
Đồng tử Hoàng Phủ Bật co rụt lại, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Bất diệt kim thân?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chuyện này ngươi đoán đi!
– Muốn chết!
Hoàng Phủ Bật tức giận quát một tiếng, một trảo cầm Bàn Cổ Phiên đánh tới.
Hào quang ngũ hành xuất hiện trên người Lý Vân TIêu.
Hoàng Phủ Bật cười lạnh nói:
– Ngươi đã thu hành ngũ hành linh thể, đúng là không đơn giản mà, nhưng cũng không dùng được đâu.
Ầm ầm!
Bàn Cổ Phiên bao phủ không trung, tiếng nổ vang vọng. Lực lượng lôi đình bao phủ Bàn Cổ Phiên.
Bàn Cổ Phiên chấn động, kim quang sáng ngời của nó bị phá tan, kim sắc ngữ giả hiển hiện ra, lúc này há miệng lớn táp thẳng vào Lý Vân Tiêu!
– Cắn đi, nhìn ngươi tham ăn bao nhiêu!
Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi, thân hình bành trướng, nắm tay phải hóa thành vòng xoáy đánh vào miệng kim sắc ngữ giả.
Ầm ầm!
Lôi đình mãnh liệt đánh vào miệng của kim sắc ngữ giả, liên tục chảy vào bên trong.
Hàaa…
Gương mặt kim sắc ngữ giả vặn vẹo âm trầm, lập tức hồi phục bình thường, trong mắt mang theo khinh miệt.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hắn cảm thấy mình đang bị động, giờ phút này tay phải bị đối phương cắn lại không thể lui, không chỉ chỉ thiên lôi khắp nơi, ngay cả lôi đình hóa thân của hắn cũng bị hút vào.
– Hấp hấp hấp!
Kim sắc ngữ giả không ngừng bành trướng, mà Lý Vân Tiêu bắt đầu vặn vẹo, thân thể bị đối phương nuốt vào.
Hoàng Phủ Bật cười to nói:
– Vừa rồi ngươi chém Phệ Hồn Phiên rất tốt mà, có bản lĩnh thì chém kim sắc ngữ giả của ta đi!
Trong lòng Lý Vân Tiêu thất kinh, kim sắc ngữ giả vô cùng có uy năng, có thể thôn thiên phệ địa, lôi đình của mình không ngừng bị nó cắn nuốt!
Nhưng trong lòng của hắn không sợ, lạnh lùng nói:
– Phải chăng có bản lĩnh hay không thì nhìn xe,
Lôi đình thủ lăng không mọt trảo, bốn sắc quang mang bay ra, đâu suất thiên phong hiện ra lần nữa, xoay tròn ở lòng bàn tay của hắn.
Đột nhiên thân hình Lý Vân Tiêu hơi dừng lại, giống như bị định trụ một nửa, kim sắc ngữ giả rốt cuộc bất động.
– Đi chết đi, yêu ma quỷ quái!
Thần dịch lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, năm ngón tay cầm ngọn núi nện vào kim sắc ngữ giả.
– Hồn giới, khai mở!
Đột nhiên Hoàng Phủ Bật bấm niệm pháp quyết, hắn ném Bàn Cổ Phiên ra, quát một tiếng.
Lập tức thiên địa đột biến, âm hồn bao phủ bầu trời, Bàn Cổ Phiên bay tới chỗ đâu suất thiên phong, nó cuốn một cái thu cả ngọn núi vào trong, biến mất không thấy gì nữa.
– Cái gì?
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, hoảng hốt không thôi. Đâu suất thiên phong chính là vật nặng nhất trong thiên địa, đủ để định giang hà sông núi, hoàn vũ càn khôn, trừ thần dịch lực ra, căn bản không thể rung chuyển, bị đối phương thu đi là lần đầu tiên.
– Hấp hấp hấp!
Kim sắc ngữ giả hấp thu phong vân trên trời, lúc này ngậm miệng lại, thân hình biến thành một mập mạp đầy kim quang.
Trên mặt Hoàng Phủ Bật đại hỉ, hắn thu hồi Bàn Cổ Phiên lại.
Năm ngón tay chạm vào thân phiên, lực lượng hùng hồn to lớn xuất hiện, hắn vội vàng vận chuyển nguyên công nắm chặt, lúc này mới có thể bắt được, bộ dáng âm trầm bất định.
– Ngọn núi kia là vật gì, vì sao có lực lượng thổ hệ mênh mông như vậy, mặc dù có ở nơi có Cửu U Uế Thổ cũng chưa từng có.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật âm trầm bất định, Bàn Cổ Phiên tuy nằm trong tay, nhưng lực lượng to lớn biến mất không thấy, làm cho hắn có loại cảm giác bất định.
– Kim sắc ngữ giả, ngươi đi giết Thiên Tinh Tử, ta thu phục ngọn núi này.
Hoàng Phủ Bật trầm tư một chút, đã làm ra quyết định.
Đâu suất thiên phong ở trong Bàn Cổ Phiên, trực tiếp trấn áp cả Hồn giới, giờ phút này Bàn Cổ Phiên không thể phát huy lực lượng, biến thành vướng víu.
Hai chân của hắn xếp bằng trước Bàn Cổ Phiên, hai tay đánh ra vài đạo ấn quyết vào Bàn Cổ Phiên, mặc kệ nó xoay tròn trước người.
Mập mạp màu vàng bay tới chỗ Thiên Tinh Tử, tốc độ thật chậm, phi vài hô hấp dừng lại, bộ dáng bay không nổi.
Hoàng Phủ Bật nhướng mày, nói:
– Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng của hắn thất kinh, chẳng lẽ Lý Vân Tiêu còn có thể bày trò gì sao?
Kim sắc ngữ giả hoàn toàn khác với bình thường.
Phệ Hồn Phiên tu luyện tới đỉnh cấp, nó có bốn tầng chủ hồn Thiên Địa Huyền Hoàng, kim sắc ngữ giả chính là tồn tại bao trùm bốn tầng này, hơn nữa là đồ vật truyền thừa của lịch đại tông chủ Phệ Hồn Tông, bằng vào lực lượng của con người không thể đạt tới tầng thứ này.
Cho dù Lý Vân Tiêu là siêu phàm nhập thánh cũng bị tiêu hóa. Hơn nữa, nếu như đâu suất thiên phong không có bị Bàn Cổ Phiên hút đi, Hoàng Phủ Bật còn có khả năng có điều kiêng kị, hiện tại căn bản không lo lắng.
– Ngươi như thế nào?
Hoàng Phủ Bật hỏi thăm.
Kim sắc ngữ giả khuôn mặt cổ quái, nhìn qua thân thể mập mạp của mình, nói:
– Không thể tiêu hóa.
Hắn vươn tay điểm vào bụng của mình, lập tức một đạo ấn phù xuất hiện, phiêu đãn trên rốn.
Phanh!
Đạo ấn phù này vỡ ra, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào cả